- Để ta thử trước. Một gã thanh niên cường tráng dáng vẻ dọa người ở hàng thứ nhất hùng hổ bước ra. Gã khoảng chừng hai mươi bốn tuổi, đầu trọc bóng lưỡng mặt chữ điền rất hung dữ, mỗi bước đi khiến cho cơ bắp trên người rung lên.
- Tốt, tốt lắm! Xuất hết bản lĩnh xem nào! Không phải lo chuyện làm bị thương tên mặt trắng này đâu, ngươi không đánh hết sức mới là làm xấu mặt hắn.
Sấu Hầu vừa nói vừa vỗ tay động viên.
Tên thuộc hạ nghe xong lời này, khóe miệng khẽ nhếch lên. Gã không tin là cái tên mặt trắng trông có vẻ công tử bột này có thể có bản lĩnh gì, trước đây đã từng có mấy kẻ như thế chết trong tay gã.
Tên thuộc hạ đi tới trước mặt Tiêu Thần, đầu tiên là xoay cổ tay, vặn quyền, lắc hông. Gã đứng làm động tác khởi động, không để Tiêu Thần trong mắt.
- Chết tiệt! Ngươi muốn đánh thì nhanh một chút, trong vòng một giây nữa nếu ngươi không ra tay thì sẽ mất tư cách làm tổ trưởng.
Tiêu Thần quát to. Hắn không muốn mất thời gian với gã bị thịt này, phía sau còn tới cả trăm tên trâu bò, nếu mỗi người đều làm giống như gã này thì tối nay có lẽ không thể đi gặp Hồ Tú.
Nói đùa, chọn tổ trưởng nhanh chút nào thì đến chỗ Hồ Tú sớm chút ấy. Đến chỗ Hồ Tú sớm một chút thì còn được làm “ chuyện kia “ sớm thêm một chút.
- Vù.
Gã thanh niên tốc độ ra tay rất nhanh. Tiêu Thần vừa mới dứt lời, nắm đấm của y đã công tới trước mặt. Quyền xuất ra mang theo từng tiếng kình phong vù vù. Tiêu Thần vẻ mặt vẫn mang nụ cười vô hại như trước, nhẹ nhàng tránh sang một bên, một chưởng chộp tới cổ tay đối phương. Tên kia phản ứng cũng khá nhanh, tay trái nắm thành quyền, đánh về phía cằm Tiêu Thần khiến hắn không thể làm gì hơn là phải bay ngược về phía sau, tránh né quyền phong.
- Vù vù.
Một hiệp trôi qua, gã thuộc hạ sắc mặt hơi thay đổi. Người trẻ tuổi trước mặt này nhìn qua thì giống như một công tử bột tuấn tú, vô hại như vậy lại là một cao thủ. Gã đã dốc toàn lực, xuất ra sở trường, vậy mà trước mặt người này đều bị nhìn thấu, đối thủ chỉ nhẹ nhàng dịch một bước đã có thể tránh được nắm đấm của mình.
- Khả năng của ngươi chỉ có vậy thôi sao?
Tiêu Thần lắc đầu, tỏ vẻ rất thất vọng.
- Nếu ngươi chỉ có chút công phu mèo quào ấy thì ngươi nên chấp nhận làm đội viên cho tốt đi.
Lời vừa nói ra, đám thủ hạ cường hãn phía sau đều lạnh người, nhiều người đã cảm thấy ngây ngốc. Nơi này có không ít người đã từng giao thủ với gã thanh niên vừa xuất trận, trong đó rất nhiều kẻ từng chịu thiệt thòi khi giao đấu. Nhưng chàng trai trẻ này lại nói thẳng trình độ của gã không đủ tư cách làm tổ trưởng, như vậy chẳng phải nói những người đã từng thua gã cũng không cần phải lên làm trò nữa hay sao?
- Ta còn chưa xuất tuyệt chiêu!
Gã thủ hạ đang giao đấu bị chọc giận, giơ hai cánh tay tráng kiện, hướng Tiêu Thần đánh tới, tay không ngừng biến hóa các tư thế khác nhau. Hai luồng quyền phong mạnh mẽ đánh tới đầu Tiêu Thần.
- Có chút thú vị!
Tiêu Thần nhếch miệng cười, giơ quyền nghênh đón!
- Ầm!
Quyền tiếp quyền! Tiêu Thần cùng tên thủ hạ đọ quyền tay phải với nhau. Tên thủ hạ so quyền với Tiêu Thần liền thối lui liền năm sáu bước, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Tiêu Thần cũng bị trúng một quyền vào bả vai, chỉ có điều hắn vốn tu luyện Cầm Long quyết, thân thể vốn mạnh mẽ vượt xa người thường nên tuy trúng một kích toàn lực cũng chỉ phải lui lại một bước nhỏ.
- Ha ha, rất có cố gắng, song quyền hỗ trợ lẫn nhau rất thú vị.
Tiêu Thần nhìn tên tráng hán bằng một ánh mắt tán thưởng. Mới vừa rồi trúng một quyền tuy không bị thương, nhưng tốt xấu gì cũng khiến hắn có chút cảm giác. Hắn phải cảm ơn gã này, đã lâu rồi chưa nếm thử cảm giác bị trúng đòn. Tiêu Thần ngoắc tay cười nói:
- Đến đây đi, tiếp của Tiêu đại gia một quyền, nếu không ngã thì ngươi chính là tổ trưởng.
- Mẹ kiếp! Khí lực người này thật là lớn, quyền pháp cũng quá mạnh mẽ.
Gã thanh niên nhìn qua thì có vẻ rất trấn định, nhưng mà trong lòng thì cảm thấy rất khó chịu. Vừa rồi giao quyền với Tiêu Thần, cánh tay phải đã bị thương, toàn bộ gân cốt đều đau nhức. Hiện giờ gã đặt nó ở trước ngực, không dám cử động mạnh nữa.
Tiếp thêm một quyền nữa? Không thể nào! Nhìn hắn vừa rồi căn bản còn chưa xuất toàn lực, nếu tiếp thêm một quyền nữa thì cánh tay này của ông đây chẳng phải sẽ bị phế luôn sao?
- Ực, hay là thôi đi, ta không có hứng thú làm quan.
Gã thanh niên nhanh chóng đưa quyết định của mình, đầu lắc như trống bỏi.
- Không nghĩ đến việc làm quan? Ngươi có biết là tổ trưởng được đãi ngộ tốt hơn so với đội viên rất nhiều không? Ví dụ như lúc chia phụ nữ, tổ trưởng được ba nàng, đội viên chỉ được một. Lúc phát tiền thưởng, tổ trưởng mười vạn thì đội viên chỉ được năm vạn. Hay như lúc phát thưởng, tổ trưởng chắc chắn sẽ có một phần, đội viên thì chỉ một hoặc hai người may mắn mới được nhận thôi.
Tiêu Thần nhếch miệng cười nói. Hắn thấy tay phải gã thủ hạ kia vẫn đang để trước ngực, run rẩy kịch liệt. Vừa rồi hắn dùng bảy thành công lực vào quyền nọ, cánh tay đó hiện giờ có lẽ bị chấn động không nhỏ.
- Còn có chuyện như vậy ư? Không thể nào!
- Có thật không vậy? Sao lại chênh lệch lớn như thế được! Thật không công bằng.
- Khốn kiếp! Sợ cái lông, đánh thắng ngươi thì ông đây chính là tổ trưởng rồi.
- Đúng vậy, sợ gì chứ, tên nhãi này cũng có gì giỏi đâu, không phải vừa rồi cũng bị trúng một quyền của ngươi đó sao.
Đám thủ hạ phía sau không biết tình hình của kẻ đang xuất trận, cả bọn ồn ào hẳn lên. Bọn họ không vừa mắt với tác phong kiêu ngạo của Tiêu Thần.
- Ặc, nhanh lên một chút nào, cho ta xem toàn bộ sức mạnh của ngươi.
Tiêu Thần cũng ở một bên châm ngòi nổ, mang ánh mắt khiêu khích nhìn khuôn mặt đang tràn ngập vẻ khó xử của gã thanh niên.
- Liều mạng!
Thấy phía sau có nhiều người ủng hộ mình như vậy, không ra tay thì đúng là mất hết mặt mũi, gã thanh niên cường tráng cũng dứt khoát trong chớp mắt, cố nén đau nhức ở cánh tay phải, một lần nữa tạo thế song quyền đan chéo nhau, chỉ có điều bây giờ tay trái là chủ lực.
Tiêu Thần cũng muốn kiểm tra thử xem rốt cục gã thanh niên cường tráng này có bao nhiêu khí lực, hắn cũng đổi sang dùng tay trái, tung quyền trái nhắm thằng về phía đối phương, hai quyền nối tiếp nhau.
- Ầm.
Âm thanh quyền phong va chạm lại một lần nữa vang lên.
- A!
Gã thanh niên hét thảm một tiếng, lùi lại phía sau mấy bước, sau đó ngã xuống đất, ôm cánh tay trái kêu lên thống khổ
- Ực.
Nhìn một màn quá mức quỷ dị này, tất cả mọi người trong mật thất đều cảm thấy ngây dại, đầu óc trống rỗng. Mới vừa rồi thanh niên cường tráng kia cùng với tên mặt trắng đánh ngang sức, tại sao trong thời gian ngắn lại có thể phát sinh chênh lệch lớn như vậy?
- Gian lận! Thằng nhãi này nhất định đã gian lận.
Gã vừa xuất trận cao tới một mét tám, nặng gần một trăm bảy mươi cân. Thằng nhãi kia chỉ một quyền đã đánh ngã y, thử tưởng tượng tên nhóc kia có khí lực kinh người đến mức nào?
- Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi ta lỡ tay, dùng lực hơi mạnh một chút.
Tiêu Thần thấy đối thủ ngã trên mặt đất, thê thảm vạn phần, vội vàng tiến đến, vừa gãi gãi đầu, vừa xin lỗi.