Hai tháng nghỉ hè bất tri bất giác liền qua đi, Dịch Văn Bách ngẫm lại hai tháng sinh hoạt này, sắc mặt đều đỏ lên.
Thật quá sắc tình!
Y cùng con nuôi cơ hồ mỗi ngày đều làʍ t̠ìиɦ, có đôi khi còn không chỉ làm một lần, các loại đều thử qua, địa điểm cũng không hề giới hạn ở phòng ngủ, địa phương khác hai người cũng đều thử, bất luận là phòng khách, phòng bếp, ban công hay thậm chí là khu vườn sau nhà, bọn họ đều thử qua. Dịch Văn Bách nghĩ đến hình ảnh bản thân ở sân sau quỳ rạp trên mặt đất, nhếch cao mông lên, bộ dáng khát cầu nam nhân cắm vào, thật sự da^ʍ đãиɠ đến không tưởng.
Trải qua thời kỳ yêu đương ngọt ngào như vậy, đột nhiên muốn tách ra vài tháng, ai có thể chịu được đây?
Dịch Văn Bách cảm giác bản thân hơi thái quá mọi chuyện, Dịch Trần còn chưa đi, y đã bắt đầu tưởng niệm.
Dịch Trần đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy cha nuôi cầm một cái áo sơ mi của mình phát ngốc, hắn dựa vào cạnh cửa nhìn trong chốc lát, thẳng đến khi Dịch Văn Bách phát hiện ra sự xuất hiện của hắn, thì có chút vô thố nhìn chằm chằm hắn, trong mắt liền toát ra hơi nước.
Y đôi mắt hồng hồng nhìn nam nhân, chân tay luống cuống lau sạch nước mắt đang chảy ra, nhỏ giọng giải thích:
"Ta cũng không muốn khóc, nhưng mà ta nhịn không được."
Dịch Trần đau lòng đi đến bên y, đem người bế lên, ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ nhẹ nhàng vỗ về y:
"Văn Văn ngoan, con rất nhanh sẽ trở về, thời điểm con không có ở nhà, mỗi ngày đều dùng video call trò chuyện với người được không?"
Dịch Văn Bách bị con nuôi nhỏ hơn y cả chục tuổi dỗ dành, tức khắc cảm thấy cảm thấy thực thẹn, nước mắt bất tri bất giác ngừng chảy, sắc mặt hồng hồng. Y đem đầu vùi trong lồng ngực của nam nhân, nhỏ giọng oán giận:
"Đi vài tháng như vậy nhất định mỗi ngày đều phải gọi video call."
Dịch Trần cười cười, không có đem kế hoạch của bản thân nói cho cha nuôi đang nằm trong lòng.
"Ừm, nhưng mà so với việc làm người lưu luyến mà khóc, con càng muốn ȶᏂασ khóc ba ba hơn."
Dịch Trần đôi mắt tối sầm lại, cố định mặt y, hướng tới đôi môi y hôn lên.
Hai người trực tiếp trao nhau một cái hôn ướt át, ngón tay của Dịch Văn Bách thuần thục bắt lấy dương v*t thô to của con nuôi, năm ngón tay đem khóa quần mở ra, lòng bàn tay mát xa côn th*t mẫn cảm, chỉ trong chốc lát, cây dương v*t kia đã hoàn toàn bày ra trạng thái cương cứng.
Y yêu căn dương v*t này cực kỳ, Dịch Trần giờ phút này cũng phải hoài nghi thứ mà cha nuôi luyến tiếc không phải là hắn, mà là nó. Giống như hiện tại, nhìn thấy căn dương v*t bừng bừng phấn chấn, Dịch Văn Bách liền gấp không chờ nổi ngồi quỳ giữa hai chân nam nhân, vươn đầu lưỡi ướt át liếʍ phần thân dữ tợn bạo trướng.
Dịch Văn Bách mỗi ngày đều phải dùng đầu lưỡi nếm thử vị dương v*t của con nuôi, y không hề cảm thấy khuất nhục, cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn giống như là được ăn mỹ vị, trên mặt lộ ra thần sắc si mê, dùng đầu lưỡi mềm mại đỏ tươi liếʍ láp dương v*t thô tráng.
Dịch Văn Bách giương mắt nhìn hắn một cái, nhưng động tác vẫn không dừng lại.
"Ưm, ăn ngon."
Đầu lưỡi của y không ngừng liếʍ quy đầu, còn dùng bựa lưỡi cọ xát hành thân, chỉ chốc lát sau nước bọt dính nhớp liền đem nguyên cây dương v*t bọc bóng loáng nhão dính dính, y lại còn cảm thấy không đủ, há to miệng ra, đem thịt trụ nuốt vào, thân thể mới cảm thấy hơi thỏa mãn một chút.
Dịch Trần giúp y đem quần áo cùng qυầи ɭóŧ lột bỏ, đem y ôm ngồi ở trên đùi, cười nhẹ nói:
"Sao đột nhiên lại muốn vậy?"
Dịch Văn Bách tựa hồ cảm thấy thẹn thùng, sắc mặt hồng thấu, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra hưng phấn cùng chờ mong.
"Như vậy sẽ có thể sinh bánh bao a, chờ đến khi ông xã tốt nghiệp, liền có thể nhìn thấy con của chúng ta..."
Y sau khi nói ra vẫn là cảm thấy thẹn thùng, mặt đều chôn vào ngực của con nuôi.
Dịch Trần hơi kinh hoàng một chút, nhưng khi y lộ ra phản ứng đáng yêu như vậy, trong lòng thích không kiềm được. Rõ ràng là người đã hơn ba mươi tuổi, sao vẫn có thể thuần túy sạch sẽ đến như vậy? Thật là trời cao ban cho hắn một báu vật.
Y nói xong lại có chút lo lắng.
"Nhưng mà có lẽ ta không thể mang thai."
"Không thể cũng không sao, chúng ta mỗi ngày đều không biết xấu hổ làʍ t̠ìиɦ, cũng không có người tới quấy rầy chúng ta."
Dịch Trần ôm y dỗ dành, một bên dùng ngón tay tuốt lộng dương v*t của cha nuôi.
"Ưm, như vậy cũng đã rất tốt rồi."
Dịch Văn Bách được hắn an ủi, rất nhanh liền vui vẻ trở lại, thế giới chỉ có y và Dịch Trần cũng đã là việc phi thường tốt đẹp rồi.
"Nhưng mà nếu có thể ta vẫn muốn mang thai, ta muốn sinh một đứa bé mang huyết mạch của hai ta."
Có lẽ là đôi mắt giống y, cái mũi giống Dịch Trần, miệng giống y, mặt hình giống Dịch Trần, đứa trẻ như vậy, sẽ có hình dạng như thế nào a?
Y đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Dịch Trần, thanh âm mềm mại nói:
"Cho nên ông xã tận tình nội bắn ta, nói không chừng có thể hoài thai."
Lông ở nơi đó từng bị cạo sạch sẽ giờ cũng đã dài ra, so với trước kia còn rậm rạp hơn. Dịch Trần nghĩ đến bộ dáng cha nuôi mấy ngày nay mọc lại lông thì vừa có chút đau lòng lại vừa buồn cười, y cơ hồ luôn ở trạng thái đứng ngồi không yên, ngay cả khi làʍ t̠ìиɦ hắn cũng bị thứ đó đâm có chút đau, cũng may là qua vài ngày thì cũng tốt lên đôi chút. Về sau Dịch Trần cũng không cho y cạo lại lần nữa, kỳ thật mà nói, so với cha nuôi hạ thể trơn bóng thì hắn cảm thấy lông tóc rậm rạp vẫn là gợi cảm hơn.
Sẽ làm hắn cảm thấy cha nuôi thực da^ʍ đãиɠ.
Giống như giờ phút này, lông tóc rậm rạp dính vài giọt d*m thủy, thoạt nhìn thực dâm mĩ bất kham. Thư huyệt của y trải qua thời gian dài bị ȶᏂασ làm, thì nhan sắc cũng chỉ là chuyển từ hồng nộn biến thành đỏ tươi, có vẻ càng thêm diễm lệ, thịt môi trở nên có chút dài rộng, âm đế so với trước kia cũng lớn lên không ít, chỉ có xúc cảm ấm nóng mềm mại khẩn trí ở bên trong là chưa từng thay đổi.
Ừm, thực ra thì cũng có chút thay đổi... Đó là càng ngày càng thích ăn dương v*t.
Dịch Văn Bách bị hắn nhìn chăm chú làm cho thật ngượng ngùng, thân thể hưng phấn run run, nhỏ giọng nói:
"Ông xã..."
Dịch Trần nhìn thấy ŧıểυ huyệt của y đã phun ra một cỗ dâm dịch, vươn đầu lưỡi liếʍ chất lỏng đó vào trong miệng, nhấm nháp cỗ hương vị tanh mặn, chế nhạo nói:
"Ba ba dâm huyệt thực tao, ngay cả d*m thủy cũng tao."
"Vì ông xã nên mới như vậy a... Ưm a... Ông xã... liếʍ liếʍ em..."
Dịch Trần cố ý trêu chọc y cười một chút.
"Muốn ông xã làm gì?"
Dịch Văn Bách hưng phấn cực kỳ, đem chân mở rộng ra, còn dùng những ngón tay tinh tế trắng nõn tự tách ra hai mép thịt môi, lộ ra mị thịt đỏ tươi bên trong.
"Muốn ông xã giúp em liếʍ dâm huyệt... Hư ưm... Lỗ dâm thực ngứa..."
Dịch Văn Bách sướиɠ không chịu được, ngẩng cổ dâm kêu, Dịch Trần liếʍ gần mười phút thì đem đầu lưỡi rút ra, hắn móc dương v*t ra, hướng tới ŧıểυ huyệt ướt nhẹp d*m thủy, hung hăng đâm vào.
"A ưm! Thật thoải mái..."
Dịch Văn Bách dâm kêu một tiếng, hai chân chủ động cuốn lấy eo nam nhân, tay ôm lấy cổ con nuôi, thanh âm mềm mại nói:
Dịch Văn Bách thoải mái phát điên, đuôi mắt hồng hồng, khóe miệng cũng chảy ra một đường nước dãi, Dịch Trần khống chế không được liếʍ nước bọt của y, đem hai chân y nâng lên ép xuống giường, lại lót dưới eo y một cái gối.
"Ba ba tự mình nhìn thử, nhìn ông xã như thế nào ȶᏂασ dâm huyệt của người đến không khép lại được!"
"Ưm hức... Ta muốn xem... A ha... Muốn nhìn ông xã ȶᏂασ ta."
Dịch Văn Bách bình tĩnh nhìn địa phương hai người kết hợp, rõ ràng đã xem qua rất nhiều lần, nhưng khi mỗi lần nhìn thư huyệt của mình bị một cây dương v*t thô to màu đỏ tím đâm vào, cả người y vẫn cảm thấy thực thẹn, cũng chính loại cảm giác này mang đến cho y hưng phấn không thôi, làm cả người y đều run rẩy.
Dịch Trần không ngừng làm y, biến hóa góc độ ȶᏂασ lộng dâm huyệt, đem mị thịt trùng điệp đều đâm xuyên, hung hăng đâm vào cung khẩu cha nuôi. Dịch Văn Bách thân thể đã quen với làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt, nếu đối với y ôn nhu một chút, thì sẽ thút tha thút thít kêu không đủ, cho nên Dịch Trần khi cùng y làʍ t̠ìиɦ, trừ bỏ thời điểm ban đầu đâm vào sẽ ôn nhu một chút, còn những mặt khác đều là dùng toàn lực làm.