Loại việc nuốt tinh này Dịch Văn Bách đã làm qua vài lần, chỉ là từ trước tới nay y chưa bị nhan bắn lần nào, trên mặt dính chất lỏng tanh tưởi làm y căn bản không dám tưởng tượng bản thân giờ phút này rốt cuộc là có bao nhiêu dâm loạn.
Bị con nuôi đối đãi thô bạo như vậy, thế nhưng y lại không có một chút bài xích, ngược lại còn thích muốn chết.
Dịch Văn Bách cảm thấy bản thân qua buổi tối nay nếu thật sự không thu liễm, thì không biết sẽ còn làm ra những việc không có liêm sỉ gì nữa.
Nhưng mà giờ phút này, y chỉ muốn đem hết thảy mọi thứ đều quăng đi, tận lực để thỏa mãn con nuôi, cũng chính là để thỏa mãn thân thể cơ khát của y, lần làʍ t̠ìиɦ cuối cùng này, sẽ trở thành những hồi ức quý giá của y, về sau sẽ không còn cơ hội để có lại.
Dịch Trần âm thanh khàn khàn mang theo một chút kìm nén.
Dịch Văn Bách nhắm mắt, nhỏ giọng trả lời:
"Ăn ngon..."
Được câu trả lời như ý muốn làm Dịch Trần khống chế không được mà hôn y, dọc theo cổ y hôn xuống dưới, thời điểm ngón tay thưởng thức ngực y, nhẹ nhàng cười nói:
"Ngực của ba ba hình như to lên thì phải."
Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn không muốn thừa nhận, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy giống như là thật sự to lên một chút. Dịch Trần mυ"ŧ vào một bên núm vυ", cười nhẹ nói:
"Nếu ba ba sinh con cho con, thì nơi này nhất định có thể mυ"ŧ được ra sữa đi?"
Dịch Văn Bách toàn thân run lên một chút, lắc lắc đầu.
"Không."
Dịch Trần có chút thất vọng nhìn y.
"Là ba ba không chịu sinh con cho con? Hay là cho dù sinh con cũng không có sữa?"
Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn cắn môi, tránh đi ánh mắt của hắn. Dịch Trần ước chừng cũng đã nhìn ra tâm tư của y, không hề rối rắm, tiến lại gần tiếp tục mυ"ŧ núm vυ" của y, ở trên ngực y lưu lại thật nhiều dấu vết.
"Thật hy vọng những dấu vết này sẽ không bao giờ phai đi, để khi ba ba cùng người khác ân ái, người khác có thể nhìn ra ba ba đã từng bị con chiếm hữu qua."
Dịch Văn Bách thật muốn bịt lại lỗ tai của mình, y đỏ mặt nghe những lời nói xấu hổ đó của con nuôi, Dịch Trần vẫn luôn dùng đầu lưỡi nhấm nháp từng tấc da thịt của y, y chưa từng nghĩ sau khi đã làm những việc này với con nuôi, còn sẽ đi tìm người khác.
Thời điểm ŧıểυ huyệt bị liếʍ láp, y tuy rằng dự đoán trước được điều này, nhưng khi trực tiếp làm như vậy, Dịch Văn Bách vẫn cảm thấy thẹn không chịu được. Đầu lưỡi kia cẩn thận đem hai cái dâm huyệt của y liếʍ đến ướt nhẹp, dùng đầu lưỡi đem ŧıểυ huyệt y liếʍ đến dâm loạn mở miệng ra, tựa hồ như đang chờ đợi con nuôi đút no.
Dịch Trần cương cứng, nhưng không có lập tức cắm vào, hắn nhìn chằm chằm Dịch Văn Bách, thấp giọng nói:
"Ba ba, hôm nay có thể để con không đeo bao bắn vào trong được không?"
"Con thật muốn cùng ba ba không đeo bao làʍ t̠ìиɦ, không có bất luận trở ngại gì tiến vào trong thân thể của ba ba."
Những lời nói cảm thấy thẹn luân phiên ùa tới làm Dịch Văn Bách không biết nên ứng đối như thế nào, cổ tay của y bị trói lại, thư huyệt kiều nộn thì bị căn dương v*t nóng bỏng cọ xát, quy đầu to lớn không ngừng đâm chọt âm đế của y, làm cho y phun ra càng nhiều nước dâm.
Dịch Văn Bách hận Dịch Trần không giống như trước kia cường thế chiếm lấy y, chỉ cần hắn muốn, liền tự mình trực tiếp làm, dù sao y hiện tại cũng không có khả năng phản kháng lại.
Dịch Trần ngoài miệng thì tỏ vẻ muốn hỏi ý kiến của y, nhưng dương v*t đã dán lấy huyệt khẩu, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy về phía trước một chút, là có thể làm cho hai người hoàn toàn kết hợp lại với nhau, hắn giờ phút này như biến thành một đứa nhỏ ngoan ngoãn, dường như việc hạ thuốc mê gian dâm cha nuôi đều không phải do hắn gây ra.
Dịch Văn Bách bị dồn hỏi đến mức mặt đỏ bừng, Dịch Trần tiến tới liếʍ vành tai của y, giọng điệu nỉ non như làm nũng:
"Con chỉ là muốn có được sự đồng ý của ba ba mà thôi."
Hắn cúi xuống liên tục mυ"ŧ hôn môi của cha nuôi:
"Ba ba, không mang bao được không? Con muốn dùng dương v*t lớn trực tiếp đút cho ba ba ăn, đem nộn huyệt của ba ba thọc vào rút ra đến lung tung rối loạn, muốn để d*m thủy của ba ba trực tiếp tưới lên dương v*t của con."
"Đừng nói nữa... Hức... Nếu muốn thì liền tiến vào..."
Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn cực kỳ, sợ kéo dài thêm thì không biết Dịch Trần sẽ còn nói ra những lời nói hạ lưu đến như thế nào nữa, liền phải vội vàng thở hổn hển đồng ý.
Dịch Trần ánh mắt liền sáng rực lên, đem y dễ dàng bế lên, dương v*t còn ở trên thư huyệt của y cọ xát, nhưng lại không có trực tiếp đi vào.
Mùa hè khí hậu nóng bức, nhưng trên núi lại cực kỳ mát mẻ, gió thổi nhẹ nhàng càng làm cho không khí thoải mái. Cao lớn nam nhân ôm lấy cha nuôi nhỏ xinh, mở ra cửa kính ban công.
Gió thổi lên da thịt trần trụi làm Dịch Văn Bách run rẩy một chút, y kinh hoảng phát hiện con nuôi cư nhiên lại ôm y đi ra khỏi phòng ngủ, tức khắc liền dọa y đến sắc mặt tái nhợt.
"Hức... Không muốn... Không muốn ra ngoài... Sẽ bị người khác thấy..."
"Lân cận nơi này đều không có người, gần nhất là căn nhà đằng trước mà ba ba nói là nhà của mẹ con trước kia?"
Dịch Trần nhìn căn hộ cách đây không xa kia, căn hộ kia đèn bên ngoài sáng quang, cũng có một cái ban công đối diện với bên này, nhưng trong phòng lại không có ánh sáng, hiển nhiên là không có người.
Dịch Trần khẽ nhếch khóe miệng.
"Bà ấy trước kia ở tại gian phòng ngủ kia sao? Ban công đối diện với ban công phòng ngủ của ba ba, vậy lúc ba ba ở ban công trầm tư, bà ấy cũng đang nhìn người?"
Trong quyển nhật ký của thiếu nữ toàn bộ tâm sự hầu như đều nói về Dịch Trần, hắn cũng theo những câu chữ đó để trung gian nhìn Dịch Văn Bách đã nhiều năm, và cũng từ đó yêu thầm y đã nhiều năm.
Dịch Văn Bách kinh hoảng thất thố hướng tới căn nhà kia nhìn nhìn, trong miệng phát ra những nức nở nho nhỏ.
"Sao con biết được?"
"Bởi vì con yêu người."
Dịch Trần đối với Dịch Văn Bách nói một câu không thể hiểu được, nhưng những lời này lại làm y hồng thấu tai, Dịch Trần ôm y ngồi ở trên rào chắn của ban công, dùng dương v*t để ȶᏂασ cái nhục huyệt đã ướt đẫm kia, đẩy eo tiến về phía trước một cái, quy đầu thô to liền dễ dàng bị dâm huyệt nuốt vào trong.
Hắn nói được làm được, động tác ȶᏂασ vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, đâm đến Dịch Văn Bách phát ra tiếng rêи ɾỉ liên tục, thanh âm như vậy ở trong ban đêm yên tĩnh nghe càng thêm vang dội, Dịch Văn Bách thực sợ hãi sẽ bị người khác nghe được y bị con nuôi làm tới dâm kêu liên tục.
"ŧıểυ huyệt của ba ba thật thoải mái, không cần mang bao thật sự tốt quá, ba ba cũng thực thích đi?"
Dịch Văn Bách căn bản không dám thừa nhận, không bao làʍ t̠ìиɦ trừ bỏ càng thoải mái cũng làm y cảm thấy cấm kỵ, làm y cảm nhận thiết thực được mình và con nuôi là đang loạn luân.
Dịch Trần một bên làm y, một bên thấp giọng nói:
"Nếu như trước kia mẹ đẩy ra cửa ban công, nhìn thấy bộ dáng của ba ba bị con ȶᏂασ huyệt, có lẽ là sẽ không viết xuống những câu chữ đó."
Nhục huyệt ướt mềm gắt gao kẹp chặt dương v*t thô dài trong cơ thể, hận không thể để nó cả đời đều ở bên trong, Dịch Văn Bách đôi mắt hồng hồng, huyệt khẩu không ngừng nhỏ xuống những giọt dâm dịch, y chủ động hôn lên môi Dịch Trần. Dịch Trần bất ngờ trừng lớn mắt, sau đó kịch liệt đáp lại nụ hôn của cha nuôi.
Dịch Trần rất nhanh lại cương lên, đem cha nuôi đang mềm nhũn lật người lại, để cho y dựa vào lan can nhếch cao mông lên, từ phía sau tiến vào hậu huyệt của y, đâm thật sâu vào bên trong tràng đạo.
Cha nuôi đáng thương khẩn cầu lại đổi lấy đối đãi càng thêm thô bạo của con nuôi.
"Con không chậm lại được, ba ba, con muốn ȶᏂασ xuyên dâm huyệt của ba ba."
Dịch Trần lại một lần nữa hung hăng đâm vào trong thân thể của cha nuôi, thành ruột nhanh chóng bị phá vỡ, sau khi thọc vào rút ra mấy chục cái, đã biết hoàn mỹ dán sát vào dương v*t của hắn, dường như biến thành cái bao của dương v*t.
Thể lực của thiếu niên tốt đến kinh người, lúc Dịch Văn Bách mềm nhũn ngã xuống Dịch Trần lền ôm chặt lấy y, không ngừng ȶᏂασ y, nghiền nát điểm mẫn cảm của y, lại cúi xuống hôn lên bờ môi của y.
Môi lưỡi giao triền tựa như trò chơi vĩnh viễn không mệt mỏi, thời điểm Dịch Văn Bách bị cắm bắn đến lần thứ ba, bụng nhỏ liền có cảm giác muốn đi ŧıểυ, y cầu xin Dịch Trần chờ một lát, để cho y đi WC. Dịch Trần cười nhẹ nói:
"Ba ba, cứ ŧıểυ ra quần đi, nếu ba ba bị con ȶᏂασ nước ŧıểυ, con sẽ thật cao hứng."
"Hức... Sao... Sao lại có thể..."
Chuyện như vậy Dịch Văn Bách nghĩ cũng không dám nghĩ, cảm thấy thực sự thẹn quá mức, y căn bản sẽ không đáp ứng.
Dịch Trần thấp giọng dụ dỗ:
"Có thể, con cũng sẽ ŧıểυ ở trong dâm huyệt của ba ba, để cho ba ba trong và ngoài đều tràn ngập mùi vị của con. Ba ba, ŧıểυ ra đi."
Hắn không ngừng đâm rút làm Dịch Văn Bách dường như muốn hỏng mất, nỗ lực khống chế nước ŧıểυ sau một cái đâm sâu của con nuôi rốt cuộc cũng không trụ vững được, thời điểm Dịch Trần bắn ở trong hậu huyệt của y, y cũng không khống chế được mà bắn ra nước ŧıểυ màu vàng nhạt.
Nước ŧıểυ theo lan can chảy xuống dưới, còn có một ít nhỏ giọt trên sàn nhà, trong không khí truyền đến một cỗ hương vị tanh tưởi. Dịch Trần rút ra dương v*t của mình, cắm vào trong thư huyệt của cha nuôi, cũng bắt đầu phóng thích ra nước ŧıểυ của bản thân.
Bụng chậm rãi bị bắn lớn, lần thứ hai ŧıểυ huyệt được cảm thụ nước ŧıểυ làm Dịch Văn Bách cảm thấy vừa sướиɠ lại vừa hưng phấn, nhưng y lại không dám biểu hiện ra ngoài, cuối cùng nghẹn đến mức muốn hôn mê bất tỉnh.
Dịch Trần cũng không vì đã đem ba cái động thay phiên bắn một lần mà kết thúc đi trận tình ái này, hắn ôm cha nuôi vào phòng tắm rửa sạch thân thể, lúc tẩy rửa liền bắt đầu làm y, sau đó lại ôm lên trên giường làm một lần.
Dịch Trần thi xong đại học, bắt đầu nghỉ hè liền đi ra ngoài làm công, một thời gian sau liền nhận được giấy trúng tuyển vào trường ở một thành phố khác, tốc độ nhanh đến mức làm Dịch Văn Bách có chút hoảng hốt.
Dịch Trần mang theo bọc hành lý đi xuống lầu, nhìn cha nuôi, lộ ra một nụ cười tươi.
"Con sẽ tuân thủ ước định, khi nào người cho phép con trở về thì con trở về."
Dịch Văn Bách quay đầu đi, tránh né ánh mắt của hắn, trong lòng có chút rối loạn, tay cũng có chút run.
Dịch Trần khống chế bản thân không được lao tới siết chặt lấy y, đi được vài bước thì liền đứng yên quay đầu lại. Dịch Văn Bách ngơ ngẩn nhìn hắn, trên mặt mang theo tia đề phòng. Dịch Trần cười nói:
"Con có để lại quà cho người, ở ngăn thứ ba của tủ cạnh đầu giường. Nếu nhớ con thì hãy dùng cái kia, làm dựa trên kích cỡ của con, người nhất định sẽ rất thích."
Dịch Văn Bách có chút mờ mịt.
Dịch Trần hướng tới y phất phất tay, làm ra một cái khẩu hình, Dịch Văn Bách suy nghĩ trong chốc lát, mới nhận ra hắn nói là: