Cưỡng Chế Đánh Dấu (ABO, H)

Chương 20: Đưa cô đến bên tường

Trước Sau

break

Trong một văn phòng rộng lớn hoàn toàn trái ngược với căn phòng âm u không thấy mặt trời kia, Văn Bạc Tuy đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống phong cảnh bên ngoài.

Ánh mặt trời chiếu vào mặt người đàn ông, lộ ra đôi mắt xám tro trong trẻo như không khí.

Dư lão đứng ở cạnh cửa, hôm nay Văn Bạc Tuy còn mặc quần áo cảnh vệ, vai rộng eo hẹp, cho dù chỉ là quần áo bình thường, mặc trên người anh cũng mang theo chút cảm giác cao cấp bất phàm.

"Thiếu gia, ngài cần gì tự mình vào trận?" Sau khi trầm tĩnh một lát, Dư lão nhịn không được mở miệng.

Theo ông thấy Văn Bạc Tuy có chút quá mức mạo hiểm, tuy rằng rất nhiều chuyện đều là ông qua tay vả lại đã an bài thỏa đáng, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến ý nghĩ hiện tại của ông.

Văn Bạc Tuy chỉ liếc nhìn ông, từ khi Dư lão lớn tuổi, xử lý mọi chuyện càng thêm ổn định.

Đối với chuyện đã sắp xếp xuống dưới cũng sẽ tận chức tận trách xử lý.

"Dư thúc, phong cảnh đứng ở chỗ cao và phong cảnh đứng ở chỗ thấp hoàn toàn khác nhau." Nếu quyết định phải thu nạp quyền lợi của tinh hệ Viễn Hành và Hạ Tinh Hoa, Văn Bạc Tuy tự nhiên sẽ không lưu lại tai hoạ ngầm.

Ngay từ đầu anh ta đã phát hiện, tinh hệ Viễn Hành và Hạ Tinh Hoa có quan hệ dây mơ rễ má.

Nhưng anh lại luôn thiếu một cơ hội.

Nhổ tận gốc, bổ sung vào thế lực của mình, cơ hội khống chế toàn bộ.

Đây không phải chuyện giết mấy người có thể giải quyết, anh đối với đám phản quân ô hợp này của tinh hệ Viễn Hành cũng không có hứng thú gì, mục đích chân chính của anh là muốn tìm tòi ra tinh cầu Hà Tinh Hoa bây giờ vận hành như thế nào, thu lợi như thế nào.

"Tôi hiểu ý của thiếu gia, chỉ là gia nhập kế hoạch này có phải quá mạo hiểm hay không." Omega quá yếu ớt, một khi không cẩn thận chết, cậu cũng không biết tìm ở đâu ra một người có độ phù hợp với Văn Bạc Tuy đạt tới 99%.

Văn Bạc Tuy từ chỗ ánh mặt trời đi tới chỗ bóng tối trước bàn: "Nếu không, cô ấy dùng thân phận gì để đi theo bên cạnh tôi?"

Hiện tại thân phận này vừa vặn, hợp lý lại có đầy đủ lý do, ở bên cạnh anh.

Đôi khi Văn Bạc Tuy cảm thấy quá trùng hợp, Cố Lê mất trí nhớ, thân phận của cô, còn cả thời gian phản loạn, giống như xâu chuỗi thành một sợi dây.

Hình như là mệnh đã định, sẽ gặp được người như vậy, phù hợp như thế.

Đáy mắt anh tối tăm không rõ, Dư lão nhìn anh, ông cũng hiểu rõ Văn Bạc Tuy không thể thay đổi suy nghĩ.

Thấy vậy, Dư lão cũng không khuyên nữa, chỉ thấp giọng nói: "Thân thể của ngài cũng quan trọng như vậy."

Văn Bạc Tuy nghe hiểu được ý tứ trong đó, có Cố Lê đồng nghĩa với thân thể của anh sẽ khỏe mạnh, Dư lão hy vọng anh có thể chú ý nhiều hơn đến sự an toàn của Cố Lê.

Lời này không cần Dư lão nói, Văn Bạc Tuy cũng biết.

Anh chưa bao giờ nói cho người khác biết ảnh hưởng của Cố Lê đối với anh, cho nên bọn họ tự nhiên cũng không biết ý nghĩ trong lòng anh.

Nhưng Văn Bạc Tuy không có nghĩa vụ phải giải thích, cầm lấy tư liệu trước bàn, trên đó là khuôn mặt tên Khôi Phong theo dõi anh suốt nửa tháng kia, thờ ơ trả lời: "Ừm."

      **

Nửa đêm, thời gian canh gác thuộc về cảnh vệ đã kết thúc.

Văn Bạc Tuy tự nhiên trở thành đội trưởng cảnh vệ, anh là Alpha cao cấp, cho dù là nhảy dù cũng không có người nào chỉ trích, càng đừng nói là sức chiến đấu và tinh thần lực ngang hàng với Alpha cao cấp kia, càng làm cho người ta tin phục, dễ dàng liền đứng thẳng chân, không có người nào nghi ngờ.

Anh đi bộ trên đường trở về, tai nghe hơi động, mặt không biểu tình, đường nét khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện dưới ánh trăng.

Tiếng bước chân chập chờn, dường như còn đang do dự, mồi đã ăn hơn phân nửa, bây giờ đã sắp mắc câu.

Nhưng hiển nhiên, đêm nay con cá còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Văn Bạc Tuy không dừng lại, đi thẳng vào khu nghỉ chân, một đường trầm tư, thẳng đến khi đứng ở trước cửa, anh có thể cảm giác được, chỗ vách tường bên cạnh cửa phòng, có một người đang đứng dựa vào đó.

Anh nhấc mí mắt lên nhìn cửa phòng, cảm ứng lập tức quét giác mạc, răng rắc một tiếng, cửa phòng mở ra.

Trong phòng một mảnh đen kịt, không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng xuyên thấu qua hành lang chiếu sáng vị trí trước cửa.

Tấm bàn kim loại sáng bạc trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy ánh sáng lộng lẫy đặc trưng của nó, lúc này người đứng ở cạnh cửa cũng nín thở.

Anh không nhanh không chậm đi vào, sau đó như người nọ mong muốn đóng cửa lại.

Mãi cho đến khi bóng người kia đột nhiên nhào lên, hai cánh tay non mịn trực tiếp ôm lấy cổ anh, gần như chỉ có mũi chân chạm đất, bàn chân cao cao kiễng lên mới miễn cưỡng duy trì tư thế này.

Bàn tay to mạnh mẽ của anh đột nhiên nâng cẳng chân mềm mại kia lên, đặt bên hông, đè nặng lên người nọ ở bên tường.

"Đại nhân..."

"A..."

Chữ gọi chỉ kịp thốt ra một từ, cằm đã bị nắm lấy, miệng há ra, ngửa đầu nhận nụ hôn của Alpha.

——————————


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc