Cố Lê cuối cùng cũng được ra ngoài, cô thay bộ váy cầu kỳ bằng bộ quần áo đơn giản, thoải mái, cùng Văn Bạc Tuy mặc thường phục lên xe.
Cô thấy tò mò về mọi thứ. Loại xe mới này làm từ chất liệu đặc biệt khiến không gian bên trong cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, người bên trong có thể nhìn ra nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn vào.
Chỉ có cô và Văn Bạc Tuy ngồi trên xe.
Trong khoang xe rộng rãi, cổ tay Cố Lê bị Alpha nắm chặt, còn cô thì không ngừng quan sát bên ngoài cửa sổ.
Từ rừng cây đến nội thành, những tòa nhà cao tầng và sự náo nhiệt của thành phố hòa quyện vào nhau.
So với biệt thự lâu đài ở vùng núi hẻo lánh, nơi đây có nhiều người hơn.
"Đại nhân." Cố Lê bỗng nhiên lên tiếng.
Văn Bạc Tuy đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng thì mở mắt ra, tay anh nắm chặt cổ tay Cố Lê, không để cô như chú ngựa con mất kiểm soát.
Chỉ trong thời gian ngắn, Văn Bạc Tuy đã nắm được phần nào tính cách của Cố Lê.
Sau khi mất trí nhớ, Omega này rất táo bạo.
Thận trọng thăm dò, một khi phát hiện anh có dấu hiệu tức giận, liền lập tức cười ngọt ngào, ngoan ngoãn vô cùng.
"Anh muốn đi cùng tôi sao?" Đến ngôi nhà đã thành đống đổ nát của cô.
Dĩ nhiên là không.
Văn Bạc Tuy không rảnh rỗi như vậy, lần này anh ra ngoài là vì phát hiện một nhóm phản quân, có một manh mối rất quan trọng, anh phải tự mình đến.
Chỉ là trùng hợp, địa điểm đó lại chính là nơi Cố Lê muốn đến.
Khuôn mặt anh tuấn không thể hiện chút cảm xúc nào, càng không thể hiện được suy nghĩ của anh.
Anh vuốt ve cổ tay Cố Lê, mở miệng nói: "Cố Lê, xuống sau khi xuống xe, em là vị hôn thê của tôi, vì dạo trước hơi loạn lạc, em chưa từng ra ngoài, bây giờ mọi chuyện đã ổn định hơn cho nên em muốn đi dạo."
"Hiểu chưa?"
Cố Lê nhìn vào đôi mắt xám tro sâu thẳm của người đàn ông, anh không nói lý do, chỉ nói những gì cô cần làm.
Cô gật đầu, nghe lời Văn Bạc Tuy, tám phần thật, hai phần giả, đối với cô mà nói, việc này chẳng khác nào diễn xuất, không hề khó khăn.
"Xuống xe, gọi ta là Tuy."
Đã là quan hệ vị hôn phu, vị hôn thê, cách xưng hô tự nhiên không thể là "đại nhân" nữa.
Cố Lê ngồi bên cạnh nghe, lúc này cảnh vật bên ngoài không còn thu hút cô nữa. Hai chữ "Tuy Tuy" quanh quẩn trên môi cô hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu mềm mại quen thuộc, đến gần Văn Bạc Tuy hơn một chút, nhỏ giọng gọi: "Tuy."
Ánh mắt Văn Bạc Tuy chợt dừng lại, bàn tay buông cổ tay cô ra, chạm vào má cô, nhẹ nhàng xoa: "A Lê ngoan lắm."
Lại là cảm giác tim đập nhanh này.
Cố Lê hoàn toàn dựa vào ngực Văn Bạc Tuy, cảm thấy da đầu tê dại.
"Lát nữa chúng ta đến nhà em xem thử, sau đó A Lê giúp ta một việc..."
Giọng Văn Bạc Tuy đều đều, dù nói Cố Lê phải giúp anh cũng rất bình tĩnh, như thể dù Cố Lê không giúp cũng không sao.
Mãi đến khi xuống xe, Cố Lê vẫn được Văn Bạc Tuy ôm.
Xe dừng ở trung tâm thương mại sầm uất, trước đó Văn Bạc Tuy đã nói cho Cố Lê biết cần đi đâu, chỉ nghe một lần, cô đã thể hiện khả năng định hướng tuyệt vời, kéo Văn Bạc Tuy chậm rãi đi về phía mục tiêu.
Hai người đều có ngoại hình nổi bật, gần như vừa xuống xe đã trở thành tâm điểm của mọi người, một người xinh đẹp dịu dàng, một người cao lớn anh tuấn.
Càng không cần nói đến việc trên người Omega phảng phất mùi hương chỉ thuộc về Alpha này, vừa nhìn đã hiểu rõ quan hệ của hai người.
Không phải là không có người muốn bắt chuyện với Omega, nhưng sau khi cảm nhận được Alpha bên cạnh cô là Alpha cấp cao, đều biết điều mà kiềm chế lại.
Nhà Cố Lê nằm ở khu vực có rào chắn cấm người vào, nhà cửa xung quanh đổ nát rất nhiều, lượng người thưa thớt đối lập hoàn toàn với khung cảnh phố xá sầm uất họ vừa đi qua.
So với một tháng trước, thi thể trên mặt đất rõ ràng đã được dọn dẹp, một mảng tường đổ đã được dọn đi, để lộ mặt đất xám xịt. Cách đó không xa, có thể thấy rất nhiều quân nhân và người máy đang canh gác ở khu vực phong tỏa.
Cố Lê tìm hồi lâu mới tìm được nơi cô tỉnh dậy.
Ban đêm quá tối, nếu không phải cô nhớ rõ ký ức này, e là cũng không tìm thấy.
Đứng giữa đống đổ nát, dưới ánh mặt trời đi vài vòng, Cố Lê vẫn không nhớ ra, đường phố bây giờ không giống như trong ký ức trước đây, những ngôi nhà kiểu tây san sát nhau.
Cô có chút thất vọng quay lại bên cạnh Văn Bạc Tuy, lắc đầu với anh.
Văn Bạc Tuy ôm vai cô vỗ nhẹ: "Không tìm được thì thôi."
"Tuy, anh có thể... cho tôi xin một chút Hạ Tinh Hoa được không... Anh biết dì ấy..."
Trong con hẻm yên tĩnh, Cố Lê dường như do dự một lúc lâu mới lên tiếng, nhưng chưa nói hết câu đã bị Văn Bạc Tuy cắt ngang: "A Lê, em biết gần đây phía quân đội đang điều tra vụ buôn lậu Hạ Tinh Hoa không?"
“Tôi biết... Nhưng thuốc của dì tôi còn thiếu Hạ Tinh Hoa... Anh đã đáp ứng tôi... Chỉ cần trở thành Omega của anh, anh liền giúp tôi tìm nó. Bà ấy là người thân duy nhất của tôi.”
Vẻ mặt của Omega rõ ràng có chút kích động, nhưng vẻ mặt Alpha lại trầm xuống, vuốt ve tuyến thể của thiếu nữ, nhìn cô cúi mặt xuống, dùng ngón tay lau nước mắt.
Đôi mắt màu xám tựa như mang theo giễu cợt, dạt dào hứng thú nhìn thiếu nữ khóc.
"Ta đương nhiên sẽ giúp em, nhưng A Lê, có phải em nên cho ta chút chỗ tốt gì không?" Anh thờ ơ nói.
Sau một bức tường đổ của nhà dân, mấy Alpha và Beta mặc đồ kín mít chỉ lộ mỗi đôi mắt dán chặt vào tường, im lặng lắng nghe. Cách khe hở nhỏ hẹp, chỉ thấy Alpha được gọi là “Tuy” đang cười, vẻ mặt mang theo ác ý nhìn Omega đối diện.