Sở Diệt Chi đi qua, bên cạnh anh ta có một số người tối hôm qua cũng gặp qua Nguyễn Hi Hòa, không phải cô ấy là bạn gái của Tư thiếu sao?
Tại sao họ lại nắm tay nhau với thiếu gia nhà họ Mạc?
Chà, đây mẹ nó là tình huống gì.
“Mạc thiếu gia đến rồi.” Sở Diệt Chi nói giọng Bắc Kinh chính hiệu, loại giọng nói này là tiêu chuẩn của bọn lưu manh.
Miệng của Sở Diệt Chi là một bộ phim Bắc Kinh đích thực, loại giọng nói này là tiêu chuẩn của những kẻ đê tiện.
Nguyễn Hi Hòa không ngờ rằng thế giới này nhỏ bé như vậy, nhưng mục tiêu năm sao thì là chuyện bình thường.
“Nguyễn Nguyễn?” Hôm qua Sở Diệt Chi nghe thấy Tư Ngọc Trúc gọi cho cô.
“Sở thiếu gia.” Nguyễn Hi Hòa nhẹ gật đầu cười chào hỏi, ngày hôm qua Tôn Chí gọi hắn như vậy
Tay Mạc Khải Dự quanh eo cô siết chặt
"Sở thiếu gia, anh biết bạn gái của tôi sao?" Sở Diệt Chi ánh mắt rơi vào tay Mạc Khải Dự đặt trên eo cô, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc bá đạo , tay quá chướng mắt.
“Tôi biết.” Sở Diệt Chi không hề nhắc tới Tư Ngọc Trúc.
Mạc Khải Dự cảm thấy hơi khó chịu, Sở Diệt Chi đã quen với điều đó, anh ta không che giấu, bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhìn ra rằng anh ta có hứng thú với Nguyễn Hi Hòa.
"Tôi dẫn Nguyễn Nguyễn bên kia nhìn một chút." Anh không muốn Sở Diệt Chi tiếp xúc với cô, cho nên mới nói như vậy
"Được, tôi cũng đi nơi đó, dẫn hai người đi xem" Sở Diệt Chi thản nhiên nói.
Đây là người năm sao chủ động nhất mà Nguyễn Hi Hòa đã gặp phải cho đến nay.
“Không cần Sở thiếu hao tâm tổn trí, hơn nữa giữa bạn trai bạn gái luôn có một số chuyện nhỏ không tiện cho người ngoài đi theo, đúng không .”
Bộ dáng của Mạc Khải Dự rất giống với bộ dáng khi anh ta đang đàm phán ở bên ngoài
Nước không rỉ, nhưng thịt nên cắn xuống tuyệt không mềm miệng..
Nói đến nước này, nếu Sở Diệt Chi còn đi theo thì chính là không biết xấu hổ.
Anh ta nhìn Mạc Khải Dự với ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi đi thêm một đoạn, Mạc Khải Dự dừng lại và nhìn Nguyễn Hi Hòa
"Làm sao em biết anh ta?"
"Cũng không tính là quen biết, tối hôm qua em gặp qua, anh ta là anh trai của bạn học em." Nguyễn Hi Hòa sẽ không đối loại vấn đề này nói dối .
“Lát nữa anh chở em chạy một vòng?” Câu lạc bộ xe sang nhất định là để chơi xe, bọn họ đều là người cùng một vòng, nhất định phải tới tham gia, mỗi năm đóng mấy chục triệu hội phí là không quá nhiều.
“Được.”
Khi cô cười, đôi mắt trở thành vầng trăng khuyết, nốt ruồi nước mắt nơi khóe mắt xinh đẹp hút mắt người nhìn.
……
Sở Diệt Chi nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Hi Hòa, cau mày và rít một hơi thuốc lá.
"Anh Chi, anh có hứng thú với cô gái đó?” Lộ Câu là tay sai của Sở Diệt Chi.
Sở Diệt Chi liếc hắn một cái
" Coi trọng thế nào, không coi trọng thì thế nào."
"Anh thích , chúng em đương nhiên có trách nhiệm đi lấy về cho anh." Sở Diệt Chi dùng sức dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc , giọng anh lạnh lùng
"Đừng chạm vào cô ấy."
Lộ Câu bị bộ dáng này của Sở Diệt Chi làm cho hoảng sợ, vội vàng đồng ý.
Mạc Khải Dự không uống khi anh ấy muốn lái xe một lúc, chủ yếu là vì cô gái nhỏ không cho anh ấy uống rượu.
Vừa cầm ly sâm panh, cô vừa túm lấy tay áo.
“Không uống rượu.”
“Uống một chút cũng không sao.”
“Được, không uống.” Nhìn ánh mắt mơ hồ của cô, Mạc Khải Dự không nỡ từ chối cô, trong tiềm thức anh không không đành lòng để cho trong ánh mắt như vậy bịt kín cảm xúc thất vọng
Mạc Khải Dự rất nổi tiếng, Nguyễn Hi Hòa đi theo anh ta, mọi người sẽ nhìn anh ta ở bất cứ đâu, cô thực sự không những dịp thế này.
“Rất nhiều cô gái đang nhìn anh”
Nguyễn Hi Hòa ngồi bên cạnh Mạc Khải Dự, mặc dù họ đã ngồi ở góc xa nhất, nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn về phía này.
"Em có muốn nói với họ rằng anh thuộc về em không”.
“Hả?”
Anh nhếch khóe miệng, nhéo cằm cô hôn một cái.
Cô tròn mắt ngạc nhiên, cô thật đáng yêu.