"Mạc, năm ngoái tôi đã ly hôn, hiện tại tôi độc thân, vì vậy tôi có thể theo đuổi cô Nguyễn."
……
Tôn Chí vừa lên xe liền phát hiện trong xe bầu không khí khác thường, chủ tịch hẳn là rất vui lại tức giận à?
Vừa rồi ăn cơm đã xảy ra chuyện gì không vui?
Làm cho hắn cũng hoảng hốt, không biết nói cái gì.
Khi đến trang viên, mọi người xuống xe mới dám nhỏ giọng nói chuyện với nhau, danh sách hôm nay diễn ra rất thuận lợi, kế hoạch một ngày vào ngày mai, Mạc Đình Thâm đã đặc biệt phê duyệt rằng mọi người có thể ra ngoài đi dạo vào ngày mai một mình.
“Nguyễn Hi Hòa theo tôi đến thư phòng.” Mạc Đình Thâm nói xong liền rời đi.
Mọi người đồng tình nhìn cô, xem ra cô thật sự không được ông chủ hoan nghênh. Tôn Chí đi tới và thì thầm với Nguyễn Hi Hòa:
"Đừng nói lại chủ tịch, lát nữa hãy nhận lỗi của mình. "
……
Cô đẩy cửa thư phòng ra.
Mạc Đình Thâm ngồi xuống ghế chủ tịch.
"Khóa cửa lại."
Cô cắn môi, không nhúc nhích, trong đôi mắt to xinh đẹp rất nhanh choáng váng.
“Vậy thì em ở đây.” Đôi mắt anh tối sầm. Nguyễn Hi Hòa nhanh chóng đóng cửa và khóa nó lại.
“Lại đây.”
Cô chậm rãi đi tới.
“Ngồi đây.” Mạc Đình Thâm vỗ nhẹ vào chân anh
“Chủ tịch.” Cô thấp giọng kháng cự.
“Nguyễn Nguyễn.” Anh hạ thấp mọi người gọi tên cô.
Anh kìm lại mọi tiếng hét tên cô. Cô khẽ run, bước đến ngồi xuống với đôi mắt đỏ hoe.
Anh vòng cánh tay dài ôm lấy eo của Nguyễn Hi Hòa, đem mặt vùi vào trong khối mềm mại, một hồi lâu mới đứng dậy, mặt của cô đều ửng đỏ .
"Sau này có ai theo đuổi em, nhớ từ chối." Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô.
"Sao anh lại độc đoán như vậy." Cô có chút không vui.
"Ngoan ngoãn một chút, Nguyễn Nguyễn." Mỗi lần lão nam nhân nói như vậy, luôn có một tia nịnh nọt khiến cô gái nhỏ không cách nào kháng cự .
Cô cắn môi không nói gì.
"Ngày mai anh dẫn em đi dạo, em muốn đi đâu? " Anh không ngừng nghịch tóc cô.
“Em không muốn đi.” Đây là cách nói giận dỗi
Mạc Đình Thâm khẽ cười một tiếng: "Em không muốn ra ngoài, vậy mai anh lên giường chơi với em. "
“Vậy em đi”
“Được, em muốn đi đâu?” Anh đặt lọn tóc lên chóp mũi hít ngửi.
"Đi tới Westerntipofl’ esterntipofl’AlleedesCy leedesCygnes."
*** Đoạn này tiếng Pháp mình bó tay ☹ ☹ ☹
"Được."
……
Lúc Nguyễn Hi Hòa đi ra, hốc mắt đỏ hoe.
Tôn Chí lo lắng vây quanh cô: "Mạc đổng mắng cô sao? Đừng khóc, ngày mai anh trai đưa cô đi chơi."
"Không sao."
Nguyễn Hi Hòa cúi đầu, mắng nhưng không mắng cô, chỉ hôn một cái, ăn đến hốc mắt cô đỏ hoe mới chịu thả . Mạc Đình Thâm cũng đi ra, khi nhìn thấy Tôn Chí đứng bên cạnh cô, khuôn mặt anh lại trở nên nghiêm túc.
“Mạc Đổng.”
“Trở về đi.” Anh nói với Nguyễn Hi Hòa.
Tôn Chí ngày càng chắc chắn rằng chủ tịch không muốn gặp ŧıểυ Nguyễn, chao ôi, một cô gái tốt, tại sao cô ấy không hài lòng với ông chủ của mình.
……
Sáng sớm mọi người đã lên đường, Nguyễn Hy Hòa muốn đến Westerntipofl'esterntipofl'AlleedesCygnes.
Một địa điểm rất nổi tiếng ở Pháp.
Dịch sang tiếng Trung Quốc gọi là đầu phía tây của đường mòn Thiên Nga.
Có một quan niệm nghệ thuật cực kỳ tao nhã trong cái tên.
Tuy rằng nơi này gọi là đường mòn Thiên Nga, nhưng nơi này chưa từng có thiên nga. Thiên nga thuộc về con đường
Con Thiên Nga thuộc về một hòn đảo xa hơn về phía đông một chút so với đây vào thời Louis XIV. Nó không còn tồn tại nữa.
Sáng sớm là thời gian tốt nhất ở đây.
Có một cái gì đó nên thơ và đẹp như tranh vẽ mà chỉ những người yêu nhau mới có thể trải nghiệm ở Paris.
Nó chỉ cách Cầu Berjacin vài bước chân.
Đi về phía tây dưới bóng cây xanh yên tĩnh, ở cuối bạn sẽ thấy tượng Nữ thần Tự do đang nhìn về phía tây người chị lớn của nó ở Mỹ.
Đối diện là cầu và nàng tiên cá đáng yêu.
Tình cờ một đàn hải âu bay qua đầu, bạn nhớ đến những vần thơ của Apona Giron:
“Một ngày trôi qua, một năm trôi qua, thời gian và tình yêu đã mất không trở lại, sông Seine vẫn chảy dưới cầu Meribo. "
Mọi người vẫn thích đi mua sắm. Suy cho cùng, hầu hết hàng xa xỉ ở châu u đều được mua từ cửa hàng miễn thuế, hoặc cửa hàng địa phương vẫn có thể rẻ hơn nhiều.