Hôm nay cũng vậy, nhưng cô gái này bật tất cả các mic hơi khó chịu, cô ấy không ngừng nói gần như suốt buổi . Cô thực sự khó chịu vì tiếng ồn, vì vậy cô đã thành lập một đội ngẫu nhiên, cô dứt khoát rời khỏi đội, thu thập tất cả các thiết bị và bắt đầu một cuộc thảm sát đơn phương.
Cô cảm thấy khó chịu, đặc biệt là trong trò chơi, chỉ cần bảo cô ấy im lặng, Nguyễn Hi Hòa rất nhanh, theo tọa độ, cô đã tìm thấy cô gái đã bật tất cả micrô trong một thời gian ngắn.
"Bùm" một phát nổ đầu, thế giới rốt cục yên tĩnh.
Cùng lúc đó, trong buổi phát sóng trực tiếp của Thiên Nhai.
“Hu hu hu, người ta chết rồi......”
Càn Điềm Điềm là một nữ neo rất nổi tiếng ở Thiên Nhai, dựa vào giọng nói loli và giọng hát hay của cô ấy để tạo nên một vòng tròn, nói chung là kiểu đại lão với 30 triệu người hâm mộ.
Quả thật đêm nay đang làm tư liệu, không ngờ lại chết nhanh như vậy, bình thường nghe thấy giọng nói của cô ta, nam nhân đều sẽ xấu hổ không muốn giết cô, mà kỹ năng của nữ cũng không tốt như vậy.
Nhưng mà, tối nay đúng là lật xe.
Nguyễn Hi Hòa chơi vai nam, trong đội mình bỗng nhiên có người gọi cô: "Người anh em, mau tới cứu với, số 2, số 2, anh bạn, cứu tôi với!”
Nguyễn Hi Hòa một phát bắn nổ đầu chó của địch, cứu được số 3, có lẽ là nhờ tình bạn dẻo dai này, Số 3 đã đi đến cạnh cô
“Huynh đệ à, anh giỏi thật đấy, anh có thường chơi ở khu vực WeChat hay khu vực QQ?” Huynh đệ, ngươi đừng cao lãnh như vậy, huynh đệ ngươi nói với tôi một câu đi.. " Số 3 là đội ngũ Mạch, cho nên hai người khác đều có thể nghe thấy hắn nói chuyện, số 1 rất nhanh cũng tới..
“Kha Mai, ngươi cũng quá chân chó đi.”
“Ngươi thì biết cái gì, cứu mạng ta cũng nên vì ngươi mà giao mạng!”
……
Cuối cùng, dĩ nhiên, Nguyễn Hi Hòa dẫn đội của mình đi ăn gà. Chơi xong cô nghỉ game, chơi cho vui một chút nhưng cô vẫn phải giữ gìn phong độ, mai còn đi gặp khách hàng với tư thế tốt nhất.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Nguyễn Hi Hòa mở cửa, nhưng khi cô nhìn thấy đó là Mạc Đình Thâm, cô muốn đóng cửa lại. Nhưng anh đã chen vào, vô tình tắt đèn trong phòng.
Bóng tối phóng đại những suy nghĩ sâu xa nhất của tâm trí con người.
“Chủ tịch.”
Cô nhẹ nhàng đẩy lồng ngực sâu của Mạc Đình Thâm.
Anh hơi cúi xuống, vùi đầu vào cổ cô khẽ ngửi:
“Nguyễn Nguyễn, em thơm quá.”
“ A ~” Nguyễn Hi Hòa không ngờ bị anh ôm, khẽ kêu lên một tiếng
Anh mượn ánh trăng ngoài cửa sổ ôm cô ra ban công
Hai người ngồi trên ghế mây, lúc xếp phòng anh cố ý để lại gian này cho cô.
Cô ngồi trong lòng anh cực kỳ không được tự nhiên.
ŧıểυ cô nương khẩn trương ôm lên cổ anh, sợ mình ngã xuống.
Mạc Đình Thâm cười khẽ một tiếng, đã lâu không có vui vẻ như vậy.
“Sợ cái gì, anh sẽ không để em ngã."
Anh ôm eo cô, để cô gần mình hơn.
Trong thanh âm mang theo một chút ý cười nhẹ nhàng mà trêu chọc.
“Mạc đổng, ngài, em"
Trong giọng nói của cô mang theo vài phần nức nở, ý tứ chưa hết, chưa nói xong lại nâng lên đầu đuôi, tinh tế đến mức khiến lòng người rung động
Đôi mắt anh ngày càng sẫm lại, ẩn chứa nhiều cảm xúc khó hiểu.
Sau đó, cô dựa vào trong lòng anh, theo hơi thở của anh, vai cô thỉnh thoảng run lên.
Hết lần này tới lần khác đây lại là bên ngoài, cô không dám lớn tiếng, cố nén tiếng nức nở, thân thể căng thẳng, trong mắt tràn ủy khuất, cứ như vậy nhìn anh, rõ ràng thẹn thùng cực kỳ, rồi lại phản kháng không được, cái loại này yếu ớt mâu thuẫn
“Nguyễn Nguyễn."
Dưới ánh trăng anh vòng eo cô:"Em thật đẹp.”
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt đỏ bừng của cô.
Một giọt nước mắt xinh đẹp dính trên ngón tay, giống như cô, xinh đẹp lại yếu ớt.
Dường như với một chút sức lực, cô đã hoàn toàn tan vỡ như giọt nước mắt này.
Rõ ràng, anh muốn làm mọi thứ anh muốn làm với cô nhiều lần, nhưng anh có điểm mấu chốt. Cũng vì cô vẫn còn trẻ, anh đã kiềm chế bản thân.
Đặt cô vào trong chăn, đi giặt khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho cô.