Điện thoại đột ngột reo lên, anh ta liếc qua liền biết là điện thoại nhà mình.
Anh ta quỳ xuống và nhấc điện thoại.
“Alo, ba mẹ?”
“Cái đồ lòng lang dạ thú, sao mày nói trên máy tính là mẹ mày chết rồi?” Bố Đoạn chửi bới .
……
Tâm tình Nguyễn Hi Hòa thật tốt, ngâm nga một chút giai điệu trong miệng. Bỗng dưng cô cảm thấy những ngôi sao đêm nay thật đẹp.
Ding dong ding dong, Nguyễn Hi Hòa cầm điện thoại lên, đó là tin nhắn WeChat của Phượng Vũ gửi cho cô, đó là một số tin tức.
Bấm vào giọng nói năm mươi tư giây.
" Nguyễn Nguyễn, cậu đã xem tin tức mà tớ chuyển tiếp cho cậu chưa? Tên cặn bã đó đã bị báo ứng, hahahahahaha, tớ rất vui, loại cặn bã này nên bị như thế này, nhưng anh ta thật biến thái, anh ta thực sự đã ghi lại video của chính mình, tớ nghĩ đến chính mình thích một tên ngu xuẩn như vậy, liền cảm thấy chán ghét..." Nguyễn Hi Hòa cười híp mắt, nhập chữ trên màn hình.
Hà Sở Đông Noãn: Thấy được, thật tốt.
...
Đã bước vào tháng cuối cùng của học kỳ, không khí học tập của Đại học Thượng Hải bắt đầu sôi nổi hơn, rất nhiều nam sinh ngày thường chơi game điên cuồng giờ thỉnh thoảng lật giở sách vở, bỏ tiền là chuyện nhỏ, nhưng mất mặt là chuyện lớn.
Nguyễn Hi Hòa đang đọc sách trong thư viện.
Xung quanh đều là tiếng lật sách, có người đang ôn bài, có người đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học, chung quy lại , người ở đây khá đông. Sự thật rằng chuyện cô và Kỳ Tư yêu nhau được che giấu rất kỹ, ngay cả Phượng Vũ cũng không biết về điều đó.
Nhưng việc Tư Ngọc Trúc, một sinh viên trao đổi từ Đại học Bắc Kinh, đuổi theo Nguyễn Hi Hòa đã trở thành chủ đề bàn tán của nhiều người sau bữa tối. Có yêu thích, cũng có rất nhiều ghen tị.
Là người duy nhất biết mối quan hệ giữa Kỳ Tư và Nguyễn Hi Hòa, Tư Ngọc Trúc tự nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức đi ra ngoài và nói về mối quan hệ giữa hai người họ, anh ấy mong rằng Nguyễn Hi Hòa và Kỳ Tư không thể hòa hợp.
Biết hôm nay Nguyễn Hi Hòa đến học sách, hắn đến sớm một chút, chỗ ngồi ở thư viện thật chật , có không ít người cầm xích sắt chiếm chỗ.
Vì vậy, Nguyễn Hi Hòa không trốn tránh, ngồi vào vị trí bên cạnh Tư Ngọc Trúc.
Cô đang đọc, anh nghiêng đầu nhìn cô.
Tuy nhiên, ánh mắt anh luôn kiên định, tướng mạo ôn nhu như nước, khí chất trong sạch mềm mại khiến người không thể không giận
“Chính anh đang làm cái gì ở đây?” Nguyễn Hi Hòa cảm thấy bất đắc dĩ.
“Có chứ”
“Vậy anh đi đi.”
“Không phải tôi đang làm sao?” Tư Ngọc Trúc chớp mắt.
Nguyễn Hi Hòa đang muốn làm cho anh ta không nhìn chằm chằm vào cô nữa, trên chân đột nhiên có thêm chút sức nặng, cô theo bản năng siết chặt đầu gối, thân thể khẽ run.
Nguyễn Hi Hòa trừng mắt nhìn anh.
Trên đầu chữ sắc có một thanh đao, lời này thật sự là không có nói sai.
Hai người ngồi ở một góc xa, phía trước có người. Nhưng sau khi bị Nguyễn Hi Hòa nhìn chằm chằm, Tư Ngọc Trúc cảm thấy xương cốt có chút tê dại, anh càng không muốn rút tay ra, ngày đó trong bể bơi, cảm giác ấm áp tinh tế trên tay anh dường như vẫn còn tươi mới trong trí nhớ của anh , khiến da đầu anh hơi tê dại.
“Tư Ngọc Trúc.” Cô thấp giọng cảnh cáo.
Cô đưa ra một cảnh báo thấp.
Nhưng Tư Ngọc Trúc lại nghiêng người, ghé vào tai cô thì thầm: "Mặc tất lụa không thoải mái như lần trước." Sắc mặt Nguyễn Hi Hòa trong nháy mắt đỏ lên. Tay Tư Ngọc Trúc di chuyển. Cô vội vàng đè lại tay anh, hạ thấp giọng, cắn chặt môi:
"Tư Ngọc Trúc, anh thật không biết xấu hổ."
"Nguyễn Nguyễn, em nhỏ giọng một chút, người khác sẽ nghe thấy." Anh thì thầm bên tai cô, môi vô tình chạm vào dái tai, Nguyễn Hi Hòa sững sờ da đầu tê dại.
Toàn thân, vành tai đúng là một bãi mìn, đây là loại không thể đụng vào một chút nào.
“Tư Ngọc Trúc!” Cô kêu to, đáng tiếc thanh âm bởi vì hơi run, không có nửa điểm ngăn cản tác dụng, bị Tư Ngọc Trúc ép lưng dán vào vách tường.
Đặt tay chống lên ngực anh, không cho anh lại gần.
Tư Ngọc Trúc cũng biết đây là nơi công cộng, không nên quá đáng, liền đứng dậy, lại nhìn cô dựa vào cánh tay mình.