Trong lòng đạo diễn bắt đầu tính toán, nếu...Lạc Điển Diệu tới rất nhanh, trang viên này là phong cách kiến trúc lâm viên kiểu Trung Quốc điển hình, khi đi tới cửa, luôn làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, cái loại cảm giác thanh quý này đập vào mặt, mang theo ý cổ xưa khó tả.
Ánh mắt anh nhìn không sai dừng lại trên người Nguyễn Hi Hòa.
Mặc Bạch thấy chủ nhân của mình đi tới, quay đầu gọi hắn một tiếng, lại núp bên cạnh Nguyễn Hi Hòa, hưởng thụ
Hai người đã mấy năm không gặp, hắn đi tới bên cạnh Nguyễn Hi Hòa, trong ánh mắt lộ vẻ ôn nhu:
“Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
“Mặc Bạch còn nhớ em.”
“Thật thông minh.”
Lạc Điển Diệu chạm vào cái đuôi lay động của Mặc Bạch
"Mặc Bạch rất nhớ em.”
Nguyễn Hi Hòa cười nhạt.
Có Nguyễn Hi và tầng quan hệ này, vốn chỉ có thể ở Phượng Minh sơn trang lấy cảnh ba ngày, lần này biến thành năm ngày, làm đạo diễn vui muốn chết, hận không thể coi cô là ŧıểυ tổ tông mà cung kính.
Còn có may mắn được chủ nhân Phượng Minh sơn trang mời cùng ăn cơm tối, kia đồ ăn thật sự là ăn ngon thiếu chút nữa đem đầu lưỡi cắn đi.
Lúc trước Lạc lão gia tử vô cùng vừa ý Nguyễn Hi Hòa, nhất định phải nhận cô làm đệ tử quan môn, đáng tiếc tâm Nguyễn Hi Hòa không phải ở đây.
Hôm nay gặp lại ŧıểυ cô nương, Lạc vẫn vô cùng yêu thích.
Tuy rằng thường thường cũng sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng chung quy là có vài năm không gặp.
Trên bàn cơm khi gắp thức ăn cho Nguyễn Hi Hòa, Quý Vu rất trầm mặc, một câu cũng không nói, đến bây giờ anh mới còn nhìn không ra thì chính là kẻ ngốc, bất quá bằng khuôn mặt kia cùng tính tình ôn nhu của cô, khiến người ta thích cũng không có gì lạ.
Sau khi ăn xong, lão gia tử còn muốn tác hợp Nguyễn Hi Hòa và cháu trai lớn nhà mình, xúi giục hai người đi tản bộ sau khi ăn xong, Quý Vu muốn theo, bị đạo diễn gọi lại, đạo diễn giỏi lắm, những người trẻ tuổi yêu hận tình cừu này, bất quá bây giờ vẫn lấy Phượng Minh sơn trang làm chủ, hắn không thể để Quý Vu đi theo quấy rối.
Nhà hoa ở đây trồng rất nhiều hoa, cách đó không xa bày một cái ghế đu.
Trên đỉnh nhà hoa có một tấm màn trúc, phía sau chính là phòng nghỉ, năm đó hai người lần đầu tiên hôn môi ngay ở đây
Đêm trong như nước, đêm nay sao trăng đều có.
"Mấy năm nay, em thế nào?" hai người đã lâu không gặp, mở màn luôn yếu ớt vô lực như vậy.
"Em ổn, còn anh?"
Cảm nhận của Nguyễn Hi Hòa đối với Lạc Điển Diệu cũng không tệ lắm, năm đó cô nói chia tay, anh cũng không dây dưa, sau đó lão gia tử luôn cảm thấy đáng tiếc, nhưng hai người lại một lần cũng không liên lạc qua.
“Anh cũng không sao. "Lạc Điển Diệu nói chuyện luôn như vậy.
“Anh cũng không thay đổi nhiều.”
“Nguyễn Nguyễn em thay đổi.
"Lạc Điển Diệu tâm tư mẫn cảm, lần này gặp lại, hắn vẫn bị cô hấp dẫn, hoặc
nói tình cảm năm đó thật vất vả giấu đi trải qua nhiều năm ấp ủ, giấu không được.
“Em thay đổi chỗ nào. "Nguyễn Hi Hòa hỏi.
Lạc Điển Diệu không nói gì, chỉ chỉ lều lúa nhỏ phía trước
"Đến đó ngồi một lát đi?”
“Được.”
“Năm đó em muốn rời khỏi anh, cũng không cho anh một lý do.”
Lạc Điển Diệu nói như vậy, ngữ khí mang theo cảm giác mất mát rất nhạt.
“Vậy năm đó em cũng không hỏi anh, đã đồng ý. "
Nguyễn Hi Hòa bật cười, phản xạ của người này thật sự có chút dài
“Bởi vì anh chưa bao giờ muốn làm em thất vọng, em muốn rời đi, anh liền muốn theo tâm nguyện của em.”
“Vậy bây giờ anh hỏi.”
“A Diệu đã qua rồi. "
Cô nhẹ giọng nói.
“Em đối với abg cũng thật vô tình.”
Lạc Điển Diệu cười khẽ một tiếng, cảm xúc trong ánh mắt lộ ra ngoài.
“Em còn nhớ nơi này không? "
Lạc Điển Diệu nghiêng đầu nhìn cô.
Nguyễn Hi Hòa có thể nhận ra, khi anh nói ra những lời này, bầu không khí bắt đầu mập mờ, mờ mịt, cô nhấp mím môi, không nói gì.
“Nguyễn Nguyễn. "Anh khàn giọng gọi cô một tiếng.
Anh lại gần, đáng tiếc, Nguyễn Hi Hòa nghiêng mặt, Lạc Điển Diệu hôn lên mặt cô.
Anh cười khổ một tiếng.