Cuốn Sách Của Cô Gái Cặn Bã

Chương 102

Trước Sau

break

 

“Làm sao vậy?” Nguyễn Hi Hòa xách túi có chút khó hiểu.
"Em không có nụ hôn tạm biệt."
Cô mỉm cười, kiễng chân lên và hôn lên môi anh, nó diễn ra ngay lập tức.
Mạc Khải Dự cúi đầu và thì thầm vào tai cô
"Sau này anh sẽ cho em một bất ngờ."
" Bất ngờ gì?"
"Anh sẽ không nói cho em biết."
Khóe mắt cong lên một nụ cười, Mạc Khải Dự xoa đầu Nguyễn Hi Hòa. Mạc Khải Dự đưa Nguyễn Hi Hòa trực tiếp đến sân bay, cùng cô đi về phía Mạc Đình Thâm.
Sự thân mật của anh đối với Nguyễn Hi Hòa không hề che giấu.
Mạc Đình Thâm cụp mắt, lông mi che khuất tất cả cảm xúc trong đôi mắt.
"Ba, ba đừng hà khắc với Nguyễn Nguyễn như vậy."
Mạc Khải Dự nói với Mạc Đình Thâm.
"Đi thôi."
Mạc Đình Thâm thật sự không có biện pháp bình tĩnh đối mặt với con trai mình, cảm xúc trong lòng anh hiện tại quá phức tạp.
Nguyễn Hi Hòa theo sau, trước khi vào cửa an ninh, còn đáng yêu xoay người vẫy tay với Mạc Khải Dự.
Cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy mới trở về.
Tình thâm như biển muốn diễn thì phải diễn đúng chỗ, Nguyễn Hi Hòa thỉnh thoảng nhìn về phía sau.
"Cứ luyến tiếc như vậy."
Mạc Đình Thâm nói lời này cực chua.

Lại là như vậy, khi đối mặt với chính mình, cô luôn trầm mặc. 
Mạc Đình Thâm đột nhiên cảm thấy vô lực dâng trào, dù anh đã làm mọi cách để giữ cô ở bên nhưng trái tim cô vẫn không hướng về anh, anh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Khẩu ngữ lưu loát của cô khiến anh đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán, anh không tham gia phỏng vấn mà chỉ ngồi một bên lắng nghe, giọng nói của cô rất hay, giọng điệu rất nhẹ nhàng, lời nói điềm tĩnh, có tổ chức. .
Anh không có lý do gì để không chọn cô, vì vậy mặc dù cô chưa tốt nghiệp và không có nhiều kinh nghiệm làm việc, Nguyễn Hi Hòa vẫn được đặc biệt tuyển dụng làm phiên dịch tùy thân.
Mạc Đình Thâm không phủ nhận bản thân có phần hiếu kỳ, nhưng cô thật sự rất hấp dẫn, càng ở chung càng là như thế.
Cô pha trà rất giỏi, lại ân cần, rất tốt bụng, thỉnh thoảng sẽ có vài con mèo hoang vào công ty, những con vật nhỏ này có vẻ rất thích cô, lúc nào cũng vây quanh cô.
Rất có tài, thiên văn địa lý, bất kể nói chuyện gì đều có thể bắt chuyện...
Cô dường như có vô số ưu điểm, khuyết điểm duy nhất có lẽ là không thích anh.
Đã lâu lắm rồi cô không cười với anh như lúc đầu.
Bên cạnh họ, trong khoang hạng nhất còn có một người khác, người đó đeo bịt mắt và đeo tai nghe, đang dựa vào ghế và có lẽ đã ngủ.
"Nguyễn Nguyễn, chúng ta hãy nói chuyện."
Mạc Đình Thâm nói
“Ngài muốn nói chuyện gì?”
Sự cảnh giác trong mắt cô làm Mạc Đình Thâm đau lòng.
“Cho anh chút thời gian, anh ly hôn, được không?”
Anh không có nói lung tung, từ ngày hai người chia tay anh đã nghĩ đến chuyện này rồi.
"Chú Mạc, chú tùy tiện như vậy sao?."
Khi cô nói đến đây, ánh mắt hơi rũ xuống, trên mặt mang theo một chút tự giễu:
"Khi thích một người nhất định phải cưới cô ấy, còn chần chừ gì mà không ly hôn , mặc dù tôi chỉ gặp vợ anh hai lần, nhưng cô ấy yêu anh, tôi nhìn ra được."
"Tôi không có." Mạc Đình Thâm đột nhiên nhận ra rằng những điều mà anh không quan tâm trước đây.
"Nguyễn Nguyễn, tôi và cô ấy chưa từng ngủ cùng nhau, có thể em không tin, cả đời này tôi chỉ có phản ứng với em, con của tôi đều là đứa trẻ trong ống nghiệm, lần đầu tiên trong đời tôi đều là của em, cho nên đừng nói như vậy, anh cảm thấy khó chịu."
Anh nhẹ nhàng ôm Nguyễn Hi Hòa.
Giọng điệu của anh trầm thấp, mang theo không khí u uất.
Nguyễn Hi Hòa cũng có chút kinh ngạc, nếu như lời anh nói là thật, vậy anh xác thực rất trong sạch.
Tuy nhiên, vào lúc này, cô cũng cảm thấy vô cùng trớ trêu, Úc Vi, đây là vì người đàn ông mà bà đã bỏ rơi cô.
Khi anh buông cô ra, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô.
Mạc Đình Thâmhoảng sợ lau nước mắt cho cô
" Nguyễn Nguyễn, đừng khóc, anh lại làm em không vui rồi."
Lông mi cô khẽ run, cô lấy mu bàn tay lau nước

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc