Cứ như vậy Thiệu Sâm thành công tiếp tục trụ lại nhà Bùi Dạ Tĩnh.
Vì nhìn thấy cô ngày nhớ đêm mong con trai, anh liền lên mạng tìm hình cho cô ngắm, mà người phụ nữ này mỗi ngày đều phải nhìn đi nhìn lại 4, 5 lần mới thôi, chọc cho anh phải ghen tức.
“Được rồi, không cần xem nữa.” Đã muộn rồi, vậy mà cô còn không muốn rời khỏi màn hình vi tính, “Ngày mai em sẽ dậy không nổi mất.” Biết rõ cô không phải là người hay ngủ trễ, đã vậy còn thức đêm, anh thực sự không nhịn nổi, đi đến tắt nút màn hình.
“Thiệu Sâm, sao anh lại tắt đi!” Bùi Dạ Tĩnh tức giận kêu lên.
“Nếu không ngủ, chúng ta liền làm vận động hữu ích một chút, em thấy như thế nào?” Thiệu Sâm dùng ánh mắt mập mờ cảnh cáo cô.
Bùi Dạ Tĩnh rất nhanh hiểu ra anh muốn ám chỉ cái gì, khuôn mặt không khỏi sung huyết đỏ bừng, càng làm cho lửa dục trong Thiệu Sâm lan rộng hơn. Nhưng bây giờ anh vẫn còn trong giai đoạn theo đuổi cô, nên không thể tùy tiện ra tay, nếu không đến lúc đó cô căm tức đem anh đuổi đi, vậy chẳng phải liền thất bại trong gang tất sao?
“Anh………ở đây nói nhăng cuội gì đó!” Nói xong, cô đỏ mặt chạy về phòng của mình.
Trong người lửa dục khó tiêu, Thiệu Sâm không thể làm gì khác đành phải ngoan ngoãn vào phòng tắm tắm nước lạnh, để mình bình phục lại.
Ai, hiện tại chỉ có thể xem không thể ăn, lúc nào mới kết thúc đây?
Gần đây Bùi Dạ Tĩnh hành động rất kì quái, khiến Tô Hà không hiểu nổi, thỉnh thoảng cô lại lộ ra vẻ mặt thẹn thùng của cô gái mới lớn, còn tự mình ngồi cười khúc khích.
“Dạ Tỉnh, có phải cậu đang yêu hay không?” Trừ cái này, Tô Hà thật sự không nghĩ ra cái gì có thể khiến cô biến thành bộ dáng như vậy.
“Cậu……..Nói bậy gì đó!” Bùi Dạ Tĩnh nhặt lên những món đồ chơi rơi tán loạn trên đất, không dám nhìn mặt bạn.
“Có thật không?” Tô Hà còn chưa cảm thấy tin tưởng, “Cậu thật không có lén lút yêu đương?”
“Không có!” Bùi Dạ Tĩnh lớn tiếng trả lời cô.
“Vậy thì tốt, tối nay theo chúng mình đi ăn cơm đi.” Tô Hà bắt chéo tay trước ngực, bộ dạng đang đợi cô trả lời thế nào.
“Chúng mình?” Bùi Dạ Tĩnh không hiểu: “Trừ cậu ra, còn có ai? Sẽ không lại muốn đi xem mắt chứ?”
“Yên tâm đi, là tiệc đãi công ty của chồng tương lai mình, dù sao cậu về nhà chỉ có một mình, không bằng chúng ta cùng đi.”
“Có được không, mình cũng không biết họ.”
“Không được, cậu tối nay nhất định phải đi, không đi thì chính là không xem mình là bạn.” Nói một cách thẳng thắng, Tô Hà vẫn chưa dứt ý niệm muốn cô đi xem mắt, “Vậy nếu như cậu nói đang yêu, đã có hẹn, nếu như vậy mình sẽ không miễn cưỡng nữa.”
“Không………….Không có, mình đi.” Bùi Dạ Tĩnh bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Sau khi tan làm, Bùi Dạ Tĩnh cùng Tô Hà đi đến một nhà hàng buffet với khung cảnh rất đẹp, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy bạn trai Tô Hà dẫn theo một người đàn ông anh tuấn rạng rỡ như ánh mặt trời đi về phía các cô.
“Oa, rất đông người nha!” Tô Hà vừa nhìn thấy bạn trai cao hứng nhào tới.
“Anh mời tất cả những thanh niên tài tuấn đến.” Bạn trai Tô Hà cười tranh công với bạn gái mình.
“Coi như anh làm rất tốt!” Tô Hà nhìn người đàn ông bên cạnh bạn trai, “Vị này xưng hô như thế nào, mau đến giới thiệu với Bùi Dạ Tĩnh a.” Bạn trai Tô Hà cười giới thiệu người với Bùi Dạ Tĩnh: “À, người này là bạn trung học của tôi, Khiếu Phương Viễn.”
Sau xoay người hướng người bên cạnh giới thiệu với anh: “Đây này là bạn kiêm đồng nghiệp của Tô Hà, Bùi Dạ Tĩnh.”
“Bùi ŧıểυ thư, chào cô.” Khiếu Phương Viễn nỡ nụ cười lộ ra một hàm răng trắng tinh.
"Chào anh." Bùi Dạ Tĩnh ngượng ngùng gật đầu một cái.
"Phương Viễn, anh sẽ không để ý nếu chị em chúng tôi qua bên này ngồi chứ?” Tô Hà thừa cơ hội chế nhạo bọn họ.
"Dĩ nhiên không ngại, đây là vinh hạnh của tôi." Nói xong, Phương Viễn nghiêng người, hướng đến Bùi Dạ Tĩnh bày ra tư thế xin mời.
Bùi Dạ Tĩnh có chút xấu hổ đứng sững sờ một chổ, lén đưa tay kéo vạt áo Tô Hà, ai ngờ Tô Hà căn bản không để ý tới cô. Bùi Dạ Tĩnh không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi theo Phương Viển đến phòng ăn, cô cảm thấy có chút chột dạ
Nếu như Thiệu Sâm biết cô ở đây đi xem mắt với người khác, liệu anh ấy có nổi giận hay không?
Thiệu Sâm khẳng định hiện giờ mình đang trong cơn giận dữ, hơn nữa còn sắp bốc cháy.
Đáng chết! Người đàn ông đang cười sảng khoái kia là ai? Tại sao Tĩnh nhi với hắn lại đi cùng nhau?
Anh đứng bên cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy người đàn ông đang cười đến chói mắt mở cửa x echo Bùi Dạ Tĩnh. Hơn nữa còn đứng đó nói không ngừng. Anh ở nhà lo lắng cho cô cả một buổi tối, nhưng người phụ nữ khiến anh vừa yêu vừa giận lại chạy đi hẹn hò cùng người đàn ông khác, Thiệu Sâm kiềm chế lại bản thân ngăn mình không đi đến tách bọn họ ra.
"Cám ơn." Bùi Dạ Tĩnh cười yếu ớt gật đầu với người đã đưa mình về nhà.
“Xem ra là tôi đã bị từ chối.” Phương Viễn cười tự giễu nói, cả một buổi cô đều chỉ biểu hiệu lạnh nhạt xa cách anh, không để cho anh tiến thêm nữa bước.
“Thật xin lỗi, đã làm trễ nãi thời gian của anh.” Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy vô cùng áy náy.
“Thôi, dù sao cũng rất vui khi được làm quen với em.” Phương Viễn cũng không ép buộc cô, người ta đối với anh không có tình cảm, anh cũng sẽ không cố chấp mà day dưa, “Hẹn gặp lại.”
"Hẹn gặp lại." Bùi Dạ Tĩnh gật đầu lần nữa, lễ phép nhìn đối phương rời đi, sau đó mới vào nhà.
“Anh ta là ai?” Bùi Dạ Tĩnh vừa vào đến cửa đã bị Thiệu Sâm đang không đợi kịp kéo đến một bên chất vấn
“Anh còn chưa ngủ!” Bùi Dạ Tĩnh kinh ngạc hỏi: “Anh là đang đợi em?”
“Nói nhảm, cái người phụ nữ này sao đã khuya còn chưa chịu về, gọi điện cũng không bắt máy, làm anh lo lắng.” Anh gấp gáp không đợi được, nếu không phải là lo lắng cho cô, như thế nào lại đợi ở đây?
“Nhưng xem ra em vẫn rất tốt, anh lo lắng đến cơm cũng không ăn, còn em ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi về, còn cùng người đàn ông khác ăn cơm đến giờ này!” Càng nói anh càng tức giân, “Thế nào? Anh ở cùng em, ăn cùng em, mà em lại không đem anh để trong lòng?”
“Anh còn chưa ăn cơm?” Cô xin lỗi nhìn anh, “Thật xin lỗi…, điện thoại của em hết pin rồi, đúng lúc đó Tô Hà mời em đi tham gia tiệc liên hoan của công ty bạn trai cô ấy, cho nên không kịp thông báo anh một tiếng.”
“Em cùng người đàn ông kia là như thế nào?” Nhưng anh lại cảm thấy người lúc nãy đối với cô rất ân cần.
“Đã trễ, nên người ta mới lễ phép đưa em về nhà mà thôi.” Bùi Dạ Tĩnh không tự chủ được giải thích với anh.
“Tĩnh nhi, anh không thích người đàn ông khác đến gần em.” Thiệu Sâm ăn vạ ôm lấy cô, vẻ đẹp của cô rất dễ bị người khác phát hiện, tình định của anh nhất định sẽ nhiều hơn.
"Anh. . . . . ." Bùi Dạ Tĩnh trầm mặc, anh như thế nào lại giống như một đứa bé, “Bùi Dạ Tĩnh có chút im lặng, hắn thế nào như thằng bé con một dạng, "Em lại không có làm gì."
"Chính là không cho!" Thiệu Sâm bá đa͙σ nói, hai cánh tay buộc chặt cô.
“Thiệu Sâm, đau…….” Cảm thấy thân thể anh căng thẳng, Bùi Dạ Tĩnh cũng cảm giác được mình bị ôm đau.
“Anh không thích ánh mắt người khác nhìn em, em là của anh!” Đột nhiên anh nâng cằm cô lên, cúi đầu bá đa͙σ ngậm lấy môi cô.
Thiệu Sâm từ lâu đã muốn làm như vậy, anh khát vọng đôi môi đỏ mọng này đã lâu, nó vẫn mềm mại như trước kia, anh mãnh liệt lấy đi hương vị ngọt ngào này, dường như như vậy vẫn cảm thấy không đủ.
Bùi Dạ Tĩnh bị kích tình mãnh liệt bao phủ, thần trí ngày càng mơ hồ, đôi tay không tự chủ được bò lên cổ của anh, mặc cho bản năng nhiệt tình đáp lại.
"Ưmh. . . . . . A. . . . . ." Khóe môi bật ra tiếng ngâm nga động tình.
"Tĩnh nhi. . . . . ."
Cô nhiệt tình đáp lại khiến cho anh không kềm chế được khát vọng trong nội tâm, nhẹ nhàng đem cô đặt dưới thân mình, ép nhẹ thân thể mềm mại, giống như thưởng thức mật ngọt, chậm rãi từng chút từng chút hôn lên cánh môi, nụ hôn nhẹ nhàng dần chuyển thành tham lam mà liếʍ mυ"ŧ, đàu lưỡi của anh như hóa thành ngọt lửa nóng, thiêu đốt trong miệng cô.
Tràn ngập trong những nụ hôn, từng chút một rơi trên môi cô, chọc cho cô phát ra từng tiếng yêu kiều: “A…….”
Quần áo hai người trong tiếng xột xoạt đã cởi ra ném đầy trên mặt đất.
Thuộc sâm tham luyến vùi vào cổ cô, dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ xuống, lướt qua xương quai xanh, sau đó dừng ở trước đôi gò bồng đảo của cô, theo đường cong của bầu ngực, ngậm lấy nụ hoa đã thẳng đứng, gặm cắn lúc mạnh lúc nhẹ.
"A. . . . . . Đau. . . . . ." Đầu vυ" của cô bởi vì anh cắn, trừ hơi đau đớn bên ngoài, còn xuất hiện một cảm giác nóng rực kì lạ.
"Nói em là của anh, về sau không cho em đi cùng người đàn ông khác ăn cơm." Anh trừng phạt vuốt ve đầu nhũ của cô, bộc phát tính trẻ con mà yêu cầu, “Nhanh lên một chút đồng ý anh!”
"Ừ. . . . . . em là của anh. . . . . . Sẽ không bao giờ cùng nam nhân khác ăn cơm. . . . . . A. . . . . ." Bùi Dạ Tĩnh kiềm chế không được trả lời.
Thiệu Sâm hài lòng tiếp tục liếʍ múc mật đào, đầu lưỡi va chạm nụ hoa nhạy cảm.
Một tay khác của anh vuốt ve bắp đuồi, thuần thục đi tới hoa huyệt, ngón tay đưa vào bên trong, khẽ đung đưa.
"Sâm. . . . . . A. . . . . ." Cô hơi sợ, đã lâu chưa từng có hành động thân mật, cảm giác mãnh liệt như vậy khiến cô rất lo lắng, khi anh chạm đến hoa hạch của cô thì thân thể không tự chủ được hơi giãy dụa co rúm lại, hai chân không tự giác kẹp chặt.
"Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây." Anh nói nhỏ bên tai trấn an cô: “Bảo bối, anh sẽ rất dịu dàng, yên tâm giao mình cho anh.”
Anh tách hai chân của cô ra, khiến ngón tay xâm nhập càng thêm sâu thăm dò u cốc thần bí ấm áp của cô, chỉ chốc lát sau ngón tay không tiếp tục ra vào hoa huyệt, động tác chậm lại, đầu anh dần cúi xuống.
"A. . . . . . Không được. . . . . . Không nên nhìn. . . . . ." Tầm mắt của anh giống như ngọn lửa, khiến cho cô không có chổ để trốn.
"Tĩnh nhi, nơi ấm áp này rất đẹp." Anh nâng hai chân của cô lên gác trên vaiHắn nâng lên hai chân của nàng gác ở trên vai, nhụy hoa thần bí dính mật hoa trơn bóng, tỏa ra mùi thơm mê người, làm cho anh khó kìm lòng được hôn lên cánh hoa ướt át của cô, liếʍ lấy đầu nhụy đang dính đầy mật.
"Ưmh. . . . . . Sâm. . . . . ." Đầu lưỡi linh hoạt đâm sâu vào cửa huyệt, liếʍ từ dưới lên trên, “Không…….”
Thuộc sâm không để ý tới phản kháng của nàng, bá đa͙σ xâm nhập liếʍ láp, bỏ vào hai ngón tay nhồi vào nàng ướt át đường mòn, đầu lưỡi càng làm càn không kiêng sợ bắn ra chuẩn bị nàng nhạy cảm ŧıểυ hạch.
"A. . . . . . Sâm. . . . . ." Cô khó chịu giãy dụa vòng eo, bị cao triều liêntiếp cơ hồ muốn cô bất tỉnh.
5.2(H+)
"Từ từ nào, cái này chỉ là sự trừng phạt của anh, cũng là phần thưởng của em."
Cô làm cho anh cả buổi tối phải lo lắng lâu như vậy, không thể dễ dàng cho cô thỏa mãn được. Khát vọng nhiều năm bị đè nén cũng không thể chỉ một lần là có thể giải tỏa hết , anh muốn từ từ chậm rãi, đền bù thật tốt cuộc sống cấm dục nhiều năm qua của mình.
Hai ngón tay dài của anh đâm vào, đồng thời đầu lưỡi cũng vạch ra hai cánh hoa, cánh hoa màu đỏ dính đầy mật dịch ngon ngọt.
"Oh. . . . . ." Cô vừa thấy khổ sở lại vừa cảm thấy vui vẻ, móng tay đâm thật sâu vào cánh tay anh, hiện ra nhiều dấu vết kích tình.
Tay anh dời lên trên, đem mật hoa đưa lên môi cô, cùng cô liếʍ láp, hưởng thụ hương vị đặt trưng của mật ngọt.
"Tĩnh nhi, đây là mùi vị của em, ăn có ngọn không?" Anh lộ ra một nụ cười dụ hoặc, làm cho cô lạc vào trong nụ cười đó.
"A. . . . . ." Trời ạ, thật sự rất ngượng ngùng, tại sao anh ấy có thể làm như vậy!
"Tĩnh nhi, không khóc." Cuối cùng, anh dừng lại việc hành hạ cô, "Ngoan, cái này cho em!"
Anh ưỡn thẳng người chậm chạp gắng gượng dịu dàng đâm vào cánh hoa đỏ thẩm, từng chút, tiến vào nơi sâu nhất, sau đó từ từ di chuyển.
"A. . . . . . Nha. . . . . ." Khoảng trống được lấp đầy khiến Bùi Dạ Tĩnh thõa mãn thở dài một hơi, hai tay vòng lên cổ anh, nâng lên thân thể co rúm cùng anh kết hợp.
Cô thử thả lỏng mình, dần dần, bớt co rút mà thích ứng sự hiện hữu của anh. Cũng cảm nhận được vật đang ở trong cơ thể cô dần nóng lên, càng thêm to lớn.
Xác định được cô đã thích ứng sự xâm nhập của mình, anh bắt đầu tăng dần luận động, đâm vào sâu hơn.
"A. . . . . . Oh. . . . . ." Đột nhiên xông thẳng vào sâu bên trong khiến cô kịch liệt cu rút lại.
Thiệu Sâm tiếp tục giữ tốc độ ra vào, tay nhẹ nhàng xoa nắn hoa hạch, tay khác trêu chọc nụ hoa, xoa chiếc bụng mềm mại, làm cô càng sinh thêm xúc cảm mãnh liệt.
Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của cô, anh biết tốc độ chậm rãi ma sát không thể thõa mãn, anh gia tăng tốc độ kéo ra đưa vào.
"Sâm. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ." Cô không ngăn được sự mãnh liệt của anh, buông mình điên cuồng kêu to, tóm chặt lấy hai cánh tay anh, lâu lại nhiều dấu vết bị cào.
Trong lúc chuyển động, anh cúi người xuống, khẽ hôn cô đầy triều mến.
"Ừ. . . . . ." Cô nhiệt tình đáp lại anh, hai đầu lưỡi cùng nhau day dưa.
"Tĩnh nhi. . . . . ." Anh đâm vào càng sâu, từ từ xoay tròn vuốt ve.
Một ý niệm gian trá thoáng qua, Thiệu Sâm rút nam căn ra, vuốt ve xung quanh hoa huyệt.
Bùi Dạ Tĩnh chỉ cảm thấy hạ thể trống rỗng, cô còn chưa được thỏa mãn, hai chân kẹp chặt hông anh, cầu xin anh lấp đầy.
Phản ứng của cô làm cho khóe miệng anh không khỏi nâng lên nụ cười hài lòng. Anh đem chân cô mở rộng ra, nhắm ngay nhụy hoa mê người, dùng sức tiến vào!
Nam căn chôn trong cơ thể cô lại bắt đầu luận động từ nông tới sâu, một lần lại một lần thẳng tiến đến nơi sâu nhất……
Sáng sớm, từng tia nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, chiếu rọi vào bên trong căn nhà nhỏ, cả căn phòng trở nên ấm áp hơn. Trên chiếc giường đơn nhỏ nhắn, hai thân thể đang quấn lấy nhau thật chặt.
Thiệu Sâm lười biếng ngáp một cái, chậm rãi mở mắt, cánh tay cảm giác được sức nặng, cúi đầu nhìn, khóe môi không khỏi giương lên.
Ha ha, Tĩnh nhi đang yên tĩnh nằm trong ngực anh.
Ngưng mắt nhìn người đang nằm ngủ say trên cánh tay, Thiệu Sâm lặng lẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc dài tùy ý toán lạc trên gối, gương mặt say ngủ, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.
Đôi môi đỏ mọng hé mở, thật mê người, anh không kìm lòng được cúi đầu hôn thật sâu.
"Ừ. . . . . ." Cánh môi ấm áp nồng đậm hơi thở của phái nam, kích động thần kinh của nàng, Bùi Dạ Tĩnh đang trong giấc ngủ say dần tỉnh lại.
"Chào buổi sáng, Tĩnh nhi." Ngón tay Thiệu Sâm êm ái vuốt ve gương mặt cô.
"Ừ, chào buổi sáng." Bùi Dạ Tĩnh xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, đôi môi lười biếng khẽ cong lên, đầu óc vẫn còn u mê.
"Em ngủ có ngon không?" Anh cong khuỷu tay lên, nâng cô tiến gần đến thân thể mình.
Hai thân thể trần truồng dán chặt vào nhau, cảm giác nóng rực khiến cô ngạc nhiên trừng mắt, “A!” Cô nhất thời tỉnh táo hoàn toàn, bọn họ……Bọn họ tối hôm qua lại….
Trời ạ! Bùi Dạ Tĩnh che mặt trong đáy lòng kêu rên, tại sao có thể như vậy?
"Tĩnh nhi?" Anh không hiểu nhìn về người phụ nữ đang hét chói tai.
"Chúng ta. . . . . ." Ngày hôm qua ý loạn tình mê, cộng thêm khát vọng nhớ nhung anh, mới để cho kích động nhất thời không kiềm chế được.
"Oh. . . . . ." Nàng dúi đầu vào trong gối, không biết nên đối mặt với thời khắc lung túng này như thế nào.
"Tĩnh nhi." Thiệu Sâm không cho cô có cơ hội trốn tránh, "Không cho em hối hận!" Cả người anh nhất thời lại căng thẳng, chỉ sợ nghe được cô không thích.
"Em không có nói gì." Bùi Dạ Tĩnh hết cách với anh, bất đắc dĩ trừng mắt, "Em chỉ phải . . . . . Ai, thôi, anh không cần hiểu."
Bùi Dạ Tĩnh im lặng, không biết giải thích cùng anh ý tưởng trong lòng mình thế nào, tối hôm qua bị anh hấp dẫn mà ngoan ngoãn lên giường, xem ra sau này càng không kiên dè rồi.
Thật ra thì mấy ngày nay cô đã từ từ tiếp nhận sự thay đổi của anh, thậm chí còn có chút hưởng thụ cảm giác được chăm sóc che chở này. Nhưng mà, việc này cũng không thể để cho anh biết, nếu không anh sẽ ăn cô không còn một mãnh xương.
Chuyện gì đã qua cẽ lẽ nên để cho nó qua đi. Dù sao sâu trong nội tâm của cô vẫn còn yêu anh ấy. Huống chi, còn có Nhiên Nhiên, cô không đành lòng đem cho con cuộc sống như vậy, cô cũng không thể không sống cùng con trai.
"Có chuyện gì không thể nói?" Thiệu Sâm không hiểu, thấy bộ dạng sầu não của cô, khóe miệng cười tà, “Vậy là nghĩ muốn thêm lần nữa?’
Trong nháy mắt mặt Bùi Dạ Tĩnh từ trắng xanh trở nên đỏ như quả táo chin, “Anh nói bậy gì đó!”
"Không phải em yêu thích biểu hiện của anh tối hôm qua sao?" Thiệu Sâm đặc biệt nghiêm túc hỏi, đây chính là vấn đề mặt mũi của đàn ông.
"Làm sao anh lại hỏi như vậy chứ!" Cô xấu hổ giận giữ nhìn anh.
Nhìn cô xấu hổ lấy lòng anh, không nhịn được cúi người tìm được đôi môi cô, thương yêu mà liếʍ mυ"ŧ, môi lưỡi dịu dàng đẩy cánh môi mềm, trượt vào khoang miệng mềm mại, đùa giỡn với đầu lưỡi thơm tho.
"Ưm. . . . . ." Bùi Dạ Tĩnh dần mơ hồ khẽ ngâm, toàn thân như có lửa đốt cháy.
"Tĩnh nhi, anh muốn em!"
Nói xong, anh lần nữa phủ lên môi của cô, không giống với lúc nãy dịu dàng hôn, mà lúc này kịch liệt dây dưa, đầu lưỡi nóng bỏng thâm dò sâu bên trong khoang miệng cô, bừa bãi chiếm đoạt.
Âm thanh mυ"ŧ liếʍ kịch liệt, quanh quẫn vang trong căn phòng yên tĩnh.
"Ưmh. . . . . ." Giữa cánh môi đang dán chặt truyền ra tiếng ưm thật nhỏ của cô, Thiệu Sâm không ngừng trêu trọc, "Tĩnh nhi, em đúng là một ŧıểυ yêu tinh." Bàn tay to của hắn chui vào trong chăn, trên thân thể trần truồng mềm mại, chuẩn xác bao lại toàn bộ bầu ngực no đủ, tay chậm rãi xoa.
"Anh. . . . . ." Cái vuốt ve của anh tựa như ma pháp thôi miên, làm cho ý thức của cô ngày càng mơ hồ.
Cả người anh sẽ chậm rãi chui vào chăn, nhẹ nhàng ngậm nụ hoa trước ngực cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn eo nhỏ, trêu đùa mọi giác quan của cô.
"A. . . . . ." Dư âm đêm qua vẫn còn trong cơ thể cô chưa dứt, khi anh xoa nắn bừa bãi đã bắt đầu nóng ran. Đầu lưỡi anh từ ngực dời xuống, cố ý trêu đù trên bụng cô, trên đầu rốn đảo quanh, sau đó từ từ trượt xuống nơi thần bí.
Anh vặn bung hai chân đang kẹp chặt của cô, tay chậm chạp vuốt ve bên trong đù, đầu lưỡi xâm trong vào hoa tâm, liếʍ mυ"ŧ mật dịch.
Cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi anh đang đùa giỡn bên trong cơ thể mình, hút ra dịch mật trong suốt, ngón tay đang vỗ về chơi đùa cánh hoa.
Sau hồi lâu tỉ mỉ thưởng thức, anh hướng lên trên, lộ ra cái chăn, mãnh liệt mà hôn cô, càn quấy vách tường mềm mại. Cô tự nhiên mà phối hợp theo anh, mυ"ŧ lấy đầu lưỡi, cũng anh dây dưa.
"Tĩnh nhi, yêu anh không?" Anh ngậm lấy vành tai trắn nõn của cô, lấy răng khẽ cắn.
"A. . . . . ." Cô nhỏ giọng rêи ɾỉ, căn bản không biết anh đang nói gì.
Đôi môi nóng bỏng của anh bắt đầu di động xuống dưới, nắm lấy eo nhỏ nhắn xoay nhẹ một cai, để cô quay lưng về phía mình. Bùi Dạ Tĩnh đang đắm chìm trầm mê cũng theo sự xếp đặt của anh, quay lưng về phía anh khom lưng quỳ xuống, anh dùng lực nắm lấy hông cô lôi kéo về phía sau.
"A. . . . . . Sâm. . . . . ." Cô phát ra tiếng kinh hô, thân thể không khỏi mềm nhũn ngã xuống.
"Tĩnh nhi, anh yêu em!" Anh thâm tình mà thổ lộ, Thiệu Sâm đứng dậy vịn lấy eo thon của cô, lấy nam căn chống đỡ phía sau, không chút do dự tiến lên trước xâm nhập vào hoa huyệt.
"A!" Thân thể bất thình lình được lấp đầy khiến cô rên nhẹ thõa mãn.
Anh ôm lấy cô, ngồi dậy, liếʍ cắn vành tai, chôm trên cổ thưởng thức hương thơm của phái nữ, tiếp tục đâm vào trong cơ thể cô.
"Ưmh. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần. . . . . ." Cô yêu kiều kháng nghị, trong cơ thể đã không chịu nổi sự mãnh liệt chạy nước rút của anh. Muốn cho cô cảm nhận được cao triều nhiều hơn, hắn đem hông của cô nâng lên, lần nữa đè xuống, động tác mãnh liệt kéo dài.
"Sâm. . . . . . A. . . . . ." Kỷ xảo cao siêu của anh suýt làm cô hỏng mất, điên cuồng thét lên.
Cuối cùng, anh bắn ra tất cả mầm móng, hai tiếng rêи ɾỉ đồng thời vang lên, cùng nhau đạt tới cao triều. . . . . .