Khi Giản Hàng tỉnh lại trong đầu vẫn còn lưu lại câu nói kia của Tần Mặc Lĩnh, đợi hai năm nữa cô lớn rồi thì giúp anh làm bài tập.
Mở mắt ra, cô tỉnh táo lại, theo bản năng vuốt lên bụng mình nhưng lại không thấy gì cả, lúc này mới nhận ra con trai đã được sinh ra rồi.
Phòng trẻ sơ sinh bên cạnh truyền đến tiếng khóc, con trai cũng dậy rồi.
Tần Mặc Lĩnh nhìn đứa con nhỏ bé, không biết nên ôm con như thế nào, mẹ anh có dạy hai lần nhưng anh vẫn không biết. Con trai quá nhỏ, phần lớn thời gian đều nhắm mắt lại, không nhìn rõ nhóc giống anh hay Giản Hàng.
Dì Cảnh ôm em bé lên, “Để dì tắm cho Tiểu Đa Mộc, cháu qua xem tiểu Hàng đi.”
Tần Mặc Lĩnh dặn dò dì Cảnh, “Tắm xong để cháu qua mặc quần áo cho bé.”
“Được.” Dì Cảnh đem em bé đi tắm.
Bà nội Giản và bà nội Tần phụ trách quay phim, ghi hình từ những góc độ khác nhau, bọn họ vừa quay vừa nhớ lại bộ dáng Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh khi vừa được sinh ra. Lúc nhớ lại chuyện hồi nhỏ của cháu trai cháu gái, hai bà nói không hết chuyện.
Tần Mặc Lĩnh đi vào căn phòng bên trong, Giản Hàng đang dựa vào đầu giường uống nước.
“Tỉnh rồi sao không gọi anh?” Anh tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Em vừa tỉnh, trên đầu giường cái gì cũng có, chỉ cần vươn tay là với tới.” Giản Hàng đưa ly nước cho anh, “Bây giờ em đã có thể xuống giường đi lại được rồi.”
Tần Mặc Lĩnh giữ lại chăn cô, “Em đừng động linh tinh, nằm một lát đi.”
“Em không buồn ngủ, ngủ đủ rồi.”
“Không buồn ngủ cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Tần Mặc Lĩnh rút chiếc gối sau lưng cô, ôm cô đặt cô nằm xuống giường.
Giản Hàng thuận thế ôm lấy cổ Tần Mặc Lĩnh, “Hôm nay có đẩy anh một cái, không phải là em cố ý.”
Lúc sinh nhóc con quá mức đau đớn, đau đến mức toát mồ hôi ướt đẫm người, chân tóc cũng đầy mồ hôi. Tần Mặc Lĩnh không biết phải làm sao để giúp cô bớt đau nên định hôn cô, cô đang lúc khó chịu, lập tức đẩy anh ra, hơn nữa còn rất dùng sức.
Lúc đó anh ngẩn người một lát.
Giản Hàng hôn lên môi anh, “Lúc đó em đau đến mơ hồ luôn.”
Tần Mặc Lĩnh: “Em không nói anh cũng đã quên mất chuyện này rồi.”
Anh không hôn lại mà dán sát mặt gần bên cô.
Giản Hàng lại hôn lên khoé miệng anh, “Em muốn đi xem con bơi.”
Tần Mặc Lĩnh không cho cô dậy, “Cho em xem video, bà nội có quay lại rất nhiều. Hôm nay em nghỉ ngơi trước đi, nếu muốn xem con chơi game tuần sau anh xem cùng em.”
Giản Hàng gật đầu, “Được.” Đột nhiên cảm thấy sai sai, “Là bơi.”
Tần Mặc Lĩnh cũng bật cười, “Anh nói nhầm.”
*Bơi có phiên âm pinyin là ‘yóuyǒng’, còn game có phiên âm pinyin là ‘yóuxì’, chữ đầu phát âm giống nhau.
Điện thoại anh khẽ rung, anh cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên, nói với Giản Hàng: “Là bà Lâm, chắc là bác ấy định đến bệnh viện thăm em.”
Bà Lâm đã đến bệnh viện, bây giờ đang ở ngay dưới lầu, cách bà gọi Tần Mặc Lĩnh từ ‘Mặc Lĩnh’ đổi thành, “Chú nó ơi, mau ra mở cửa cho chị.”
Lâm Kiêu nhìn trời, thở dài.
Chẳng hiểu làm sao mẹ cậu lại nhận Giản Hàng làm em gái, cậu ta đột nhiên thấp hơn Tần Tỉnh một bậc.
Đến phòng bệnh VIP trên lầu, bà Lâm đến thăm Giản Hàng, còn Lâm Kiêu qua phòng em bé nhìn Tiểu Đa Mộc.
Em bé nhỏ vừa tắm xong, Tần Mặc Lĩnh đang thay quần áo cho nhóc.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Lâm Kiêu không dám tin Tần Mặc Lĩnh lại có một mặt dịu dàng đến vậy.
Đây là lần thứ hai Tần Mặc Lĩnh thay quần áo cho con trai, anh khẽ nắm lấy nắm tay nhỏ của con, luồn tay con ra ngoài ống tay áo, động tác vừa tốn sức vừa cứng nhắc.
Cánh tay và chân nhỏ, anh đều không dám dùng sức, sợ sẽ làm con đau.
Quần áo quá nhỏ, con cũng quá nhỏ, mặc xong một bộ đồ thậm chí còn mệt hơn cả việc làm một hạng mục lớn.
Mặc áo xong, Tần Mặc Lĩnh hôn lên trái con trai, bắt đầu thay bỉm cho con.
Lâm Kiêu rửa tay rồi đi qua, “Cho em ôm một lát.” Trước giờ cậu chưa từng ôm em bé nhỏ như vậy bao giờ, đột nhiên muốn cảm nhận một chút.
Cậu không dám trực tiếp ôm Tiểu Đa Mộc ra khỏi giường, dì Cảnh giúp đỡ bế bé đặt vào lòng cậu.
“Sao lại nhỏ lại mềm mại như vậy được chứ.” Lâm Kiêu đứng đó không dám động, hai tay cứng nhắc.
Tiểu Đa Mộc ngơ ngơ ngác ngác mở mắt, gần như cứ nhìn chằm chằm cậu.
Dễ thương quá đi mất thôi, Lâm Kiêu không khỏi khẽ huýt sáo với Tiểu Đa Mộc, huýt sáo điệu một bài hát, có chút lệch nhịp.
Đột nhiên sắc mặt Lâm Kiêu tái đi, dở khóc dở cười: “Dì Cảnh dì Cảnh, tên nhóc xấu xa này tè lên người cháu rồi.” Bụng và bắp đùi cậu đều có một dòng nước ấm chảy qua.
Hôm nay vì để đến gặp tên nhóc này mà cậu đặc biệt thay một bộ quần áo mới, vừa mặc trên người còn chưa được hai tiếng, kết quả bị tè ướt hết cả.
Dì Cảnh cười, bà đón lấy Tiểu Đa Mộc, “Vừa rồi đang định nói với cậu, cậu đừng có huýt sáo, cậu huýt sáo em bé sẽ muốn tè.” Bà còn chưa kịp ngăn cản Lâm Kiêu, Tiểu Đa Mộc đã làm chuyện xấu rồi.
Hai phút sau, Lâm Kiêu bị mẹ mình kéo ra ban công.
Bà Lâm mở cửa sổ ra, “Ánh nắng hôm nay không tồi, gió cũng lớn, con cứ đứng ở đây đừng động, lát nữa là khô ngay.”
Lâm Kiêu: “….”
Cậu lấu điện thoại ra, mở mục văn bản ra chỉnh sửa kế hoạch kinh doanh mới.
Con trai không cầm ngang màn hình điện thoại, nếu là trước đây cậu nhất định sẽ tận dụng triệt để mọi thời cơ để chơi game. Bà Lâm liếc qua màn hình điện thoại của con trai, cậu đang bận công việc.
Bà đưa tay sửa soạn lại cổ áo sơ mi cho cậu. Bà từng cho rằng con trai bị mình nuôi dạy cho hỏng hẳn rồi, không còn ôm chút kỳ vọng nào với cậu, không cầu cậu thành tài, chỉ mong cậu nên người.
Đến ngày hôm nay, bà và chồng vô cùng tự hào về con trai, cho dù chỉ là chức chủ quản ban kế hoạch thị trường nhỏ nhoi.
Trong phòng em bé, Tần Mặc Lĩnh lại kiên nhẫn dùng nước ấm lau rửa sạch sẽ cho con trai, sau khi mặc bỉm xong, anh ôm con ra chỗ Giản Hàng, đặt con xuống bên cạnh cô.
Giản Hàng hôn lên gương mặt nhỏ của con, hôn một cái, lại một cái.
Hy vọng con trai lớn lên sẽ giống Tần Mặc Lĩnh nhiều hơn một chút.
Tiểu Đa Mộc dựa vào lòng mẹ, gần như không khóc ngầy.
Tần Mặc Lĩnh ngồi ở bên giường, nhìn Giản Hàng trêu chọc con.
“Tối qua anh có nghĩ ra hai nhũ danh cho con gái.” Anh nói.
Giản Hàng biết anh vô cùng muốn có con gái, cô cũng muốn có, hỏi anh: “Tên là gì vậy anh?”
“Hoa Lài Nhỏ và Hoa Hồng Nhỏ.” Tần Mặc Lĩnh khẽ nắm nắm bàn tay nhỏ của con trai, nói: “Tưởng Thịnh Hoà nói hai nhũ danh này đều dễ nghe, bảo anh cho cậu ta một tên.”
“Không phải anh ấy còn chưa theo đuổi được Lạc Kỳ hay sao?”
Giản Hàng và Tiểu Đa Mộc gần như ngủ cùng một lúc, nhóc con dán sát bên mẹ, sau khi ăn no ngoan ngoãn nằm ngủ.
Tần Mặc Lĩnh lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, anh cúi người, khẽ hôn lên trán Giản Hàng và con trai.
Thẩm Tĩnh Vân qua đây giúp anh chăm sóc Giản Hàng, bảo anh về nhà tắm giặt ngủ một lát. Từ lúc Giản Hàng vào sinh đến nay anh chưa hề nghỉ ngơi, vẫn luôn ở bên cạnh cô và con.
“Nghỉ ngơi rồi tối con mới có tinh thần trông nom hai mẹ con chứ.”
Có nhiều người nhà ở trong phòng như vậy, bố mẹ vợ cũng đang ở đây, Tần Mặc Lĩnh yên tâm cầm áo khoác rời đi.
Anh đi đến cửa phòng lại quay lại, nói với mẹ mình, “Hai người họ vừa mới ngủ được nửa tiếng đồng hồ, sau khi Giản Hàng tỉnh dậy mẹ nói với cô ấy rằng con sẽ quay lại ngay.”
“Được.” Thẩm Tĩnh Vân để con trai yên tâm.
Ngồi trên xe Tần Mặc Lĩnh mới cảm thấy mệt mỏi.
Anh dựa vào lưng hàng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, vào lúc này của năm kia, anh và Giản Hàng vẫn chia phòng ngủ, hai người chỉ nói với nhau vài câu trong bữa sáng.
Thời điểm này của năm ngoài, mỗi ngày cô đều tăng ca đến rất muộn, mỗi ngày đều xem báo cáo tình hình tiêu thụ của các khu vực.
Năm nay, anh và cô lên chức làm bố mẹ, mà nước ngọt có gas cũng đánh được vào thị trước, hết lần này đến lần khác phá vỡ kỉ lục tiêu thụ.
Sáng nay anh có nhận được cuộc gọi của Uất Minh, đây là cuộc gọi lần thứ hai Uất Minh gọi cho anh kể từ khi từ chức.
Trong cuộc gọi, Uất Minh chỉ nói một câu: “Chúc mừng cậu và Giản Hàng.”
“Cảm ơn ông.”
Cũng không có gì khác để nói, hai người kết thúc cuộc gọi tại đây.
—
Khi Tiểu Đa Mộc gần được bốn tháng tuổi đã học được cách tương tác với mọi người xung quanh, Giản Hàng hát cho nhóc nghe, nhóc sẽ vô cùng vui vẻ mà chân tay đá loạn xạ, Giản Hàng gọi tên nhóc, nhóc sẽ cười ê ê a a.
Số ngày nghỉ sinh gần hết, cơ thể cô cũng đã hồi phục gần hết rồi.
10 giờ, Tần Mặc Lĩnh có tiệc xã giao trở về, anh đến phòng em bé thăm con trai trước.
“Giản Hàng?” Anh không thấy cô ở phòng ngủ và phòng làm việc.
Dì bảo mẫu nói với anh, “Cô ấy ở phòng tập dưới lầu.”
Tần Mặc Lĩnh lại xuống lầu: “Giản Hàng?”
“Em đang chạy bộ.” Cô hít thở không thông.
Tần Mặc Lĩnh đẩy cửa bước vào, cả người cô đều là mồ hôi.
Vừa lúc này Giản Hàng tập xong, bước xuống khỏi máy chạy bộ.
Tần Mặc Lĩnh lấy khăn giúp cô lau mồ hôi, “Sau này anh sẽ cùng em ra ngoài chạy.”
Giản Hàng gật đầu, ôm lấy cánh tay anh hít thở.
Tần Mặc Lĩnh nắm tay cô đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Đã có bản báo cáo tiêu thụ của tháng bảy rồi, bộ phận số bốn của bọn em lại hoàn thành gấp đôi so với mục tiêu.”
“Em đã biết rồi.”
Tần Mặc Lĩnh đi lên một bậc cầu thang, quay đầu nhìn cô.
Giản Hàng nói: “Buổi chiều lúc con ngủ em không có việc gì làm nên có mở họp trực tuyến nửa tiếng.”
“Đừng để mệt quá.”
“Em không có mệt.” Cô kéo anh, “Chồng, anh đợi một lát.”
Tần Mặc Lĩnh đứng nguyên tại chỗ, Giản Hàng bước lên hai bậc liên tiếp, cao hơi anh một bậc cầu thang.
Lúc này chiều cao của hai người ngang nhau, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương.
Giản Hàng khẽ hôn hôn lên môi anh, Tần Mặc Lĩnh cong người, ôm ngang cô về phòng ngủ.
Ở trong bồn tắm, Tần Mặc Lĩnh dán đầu vào trán cô.
“Giản Hàng.”
Cô ‘Ừm’ một tiếng, nhưng không hề trả lời tiếp.
Tần Mặc Lĩnh nhìn cô nói: “Lần thứ hai gặp mặt không phải là do ông bà nội bắt anh đi, là tự anh muốn đến gặp em.”
Dừng lại một lát, anh hôn cô, “Năm đó tiếp nhận Lạc Mông, là do anh bất đắc dĩ, nhưng chuyện kết hôn với em không phải như vậy.”
Sau đó có tiếng va chạm trong nước, nước trong bồn tràn xuống sàn phòng tắm.
“Giản Hàng, anh yêu em.”
Dưới sắc trời tối mịt, cô cảm nhận lấy độ ấm của anh.
Ngày hôm sau hơn 10 giờ Giản Hàng mới ngủ dậy, Tần Mặc Lĩnh đã đến công ty từ sớm.
—
Khi Tiểu Đa Mộc tròn một tuổi đã biết nói vài từ khá sõi, cũng biết nói vài câu ngắn.
Tần Mặc Lĩnh tan làm, Tiểu Đa Mộc nhào về phía anh, “Bố ơi.”
Anh một tay đón lấy con, lên lầu cùng con chơi đồ chơi.
Hôm nay Giản Hàng về muộn, 8 giờ mới về đến nhà.
Dì Cảnh đang thu dọn phòng bếp, miệng ngâm nga lời hát.
Giản Hàng đi đến phòng bếp rót nước, nghe lời bài hát có chút lạ tai, “Dì, đây là bài mới của ai vậy ạ?”
Dì Cảnh cười nói: “Là bài hát chủ đề phim mới của Đàm Mạc Hành.”
Giản Hàng biết bộ phim này, [Thế gian không tuyệt bằng em], đang chuẩn bị được phát hành.
Năm nay Đàm Mạc Hành vẫn là người đại diện của bộ phận số Hai, năm nay bộ phận số Hai lại đưa ra sản phẩm mới, hương vị của nướp ép mới vẫn tuyệt như trước.
Giản Hàng cầm ly nước ấm lên lầu, con trai đã tắm xong rồi đi ngủ, Tần Mặc Lĩnh đang ở trong phòng làm việc.
Tần Mặc Lĩnh nói chuyện trong nhóm chat, hôm nay trong nhóm vô cùng náo nhiệt, đang thương lượng việc tháng sau sẽ đến hải đảo chơi.
Hòn đảo ấy do một người bạn trong nhóm mua lại, trên đảo có biệt thự, có nhà gỗ, còn khai hoang một mảnh đất, trồng rất nhiều loại rau và lương thực.
Thứ đẹp nhất trên hòn đảo là bãi cát lúc mặt trời lặn.
[Ngô sắp thu hoạch được rồi, các cậu ai muốn đến nướng ngô đây?]
Phù rể tra nam: [Tôi và vợ tôi sẽ đi.]
Tưởng Thịnh Hoà: [Tôi và Lạc Kỳ cũng tới.]
Hàn Phái: [Cả nhà tôi cũng sẽ qua.]
Tần Mặc Lĩnh đang định trả lời, phát hiện màn hình trò chuyện xuất hiện tin nhắn của người anh không muốn gặp mặt nhất.
Đối thủ một mất một còn: [Cả nhà tôi cũng đi.]
Hai người đều ở trong một nhóm, Tần Mặc Lĩnh còn đặc biệt lưu tên của đối phương là ‘Đối thủ một mất một còn’.
Anh không muốn trả lời ngay sau tin nhắn của anh ta, qua vào phút sau, trong nhóm lại có người đăng kí, cách dòng tin nhắn của đối thủ một mất một còn một đoạn, lúc này anh mới lên tiếng: [Cả nhà tôi cũng sẽ tới.]
Tần Mặc Lĩnh @Phù rể tra nam: [Ở trên máy bay đánh bài chứ?]
Phù rể tra nam cười, giở mánh khoé, [Cậu thắng thôi thì có gì hay hó chứ, đến lúc đó cậu tìm ai kia chơi cùng, nếu mà cậu thắng rồi, để cậu ta uống nước ngọt có gas của Lạc Mông, hả giận biết bao.]
‘Ai kia’ chính là đối thủ một mất một còn của anh, đối thủ một mất một còn cũng có một công ty sản xuất đồ uống, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất với Lạc Mông.
Trước đây Giản Hàng thông qua phía Triệu Tổng ở Tô Thành đã lấy được không ít nhà phân phối có năng lực của công ty đối thủ cạnh tranh.
Trong nhóm, Tần Mặc Lĩnh và đối thủ một mất một còn chết cũng không trực tiếp nói chuyện.
Chủ đề này cũng bị bỏ mặc.
Tề Chính Sâm không thể đi được, anh vừa lên chức làm bố.
Phù rể tra nam @Tần Mặc Lĩnh: [Vậy thì mùng sáu đi chứ? Còn kịp chúc mừng kỉ niệm ngày cưới của hai cậu.] Anh ta không nhớ kỉ niệm ngày cưới của người khác, duy chỉ nhớ kỉ niệm ngày cưới của Tần Mặc Lĩnh, có lẽ là do cả đời này cũng không quên được ngày đón dâu hôm ấy, anh không biết giải đề kia, chỉ đành viết tên mình lên.
Tần Mặc Lĩnh: [Được.]
Phù rể tra nam: [Vậy dùng máy bay của tôi đi.]
Sau khi xác định ngày xuất phát, phù rể tra nam cho thư ký đi đăng kí đường bay.
Sáng sớm mùng sáu, Giản Hàng gọi Tiểu Đa Mộc dậy. Chuyến du lịch đến hải đảo lần này, hai bạn thân của cô cũng sẽ đi, Khúc Tây Văn và Mẫn Lộ sẽ bay thẳng từ Manhattan qua.
Tần Tỉnh và Lâm Kiêu cũng đến góp náo nhiệt, bọn họ không có hứng thú với tiệc BBQ trên bãi cát, chủ yếu muốn ra biển câu cá. Đắc biệt là Lâm Kiêu, sau khi đến Lạc Mông chưa nghỉ ngơi lần này, đúng lúc mùa sản phẩm bán chạy qua đi, cậu cho mình một kì nghì dài, thư dãn cho thật tốt.
Đợi khi trở về, lại tiếp tục bắt đầu lên kế hoạch cho dự án marketing sản phẩm vào năm sau.
Đi đến sân bay, Tần Mặc Lĩnh một tay ôm con, một tay nắm tay Giản Hàng.
Tưởng Thịnh Hoà cũng gần như cùng thời gian đó tới sân bay, anh kéo vali của Lạc Kỳ, Lạc Kỳ đi ở bên cạnh anh, anh nhìn cô, đưa tay nắm lấy tay cô.
Lạc Kỳ ra hiệu cho anh, “Tần tổng và Giản Hàng đang ở đằng trước.”
Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh, Tưởng Thịnh Hoà càng nắm lấy chặt không buông.
Tiểu Đa Mộc nhìn thấy bọn họ, đôi mắt lập tức sáng lên, không ngừng dùng bàn tay nhỏ vẫy vẫy về phía hai người.
Lạc Kỳ cười cười, cũng vẫy tay với nhóc.
Ở trên máy bay, Tần Tỉnh và Lâm Kiêu chủ động chăm sóc đám nhóc, sau khi mấy nhóc được sắp xếp ngồi xong, Lâm Kiêu phát kẹo cho từng người.
Những bạn nhỏ khác sau khi nhận được kẹo ngọt đều nói: “Cảm ơn chú.”
Đến lượt Tiểu Đa Mộc, giọng điệu non nớt vang lên: “Cảm ơn anh.”