Hắn thức dậy từ rất sớm, nhưng không rời khỏi giường, hắn nằm nhìn chằm chằm vào cô. Chắc vừa tỉnh rượu nên hắn ngớ người không nhớ chuyện đêm hôm qua.
Cô nằm đó, trông rất mệt mõi, đôi vai mảnh khảnh trắng ngần của cô làm hắn nhìn mãi không thôi, lòng hắn hôm nay rất lạ, tự dưng không muốn nổi nóng với cô nữa. Hắn suy nghĩ trong lòng, cô gái này trông cũng rất ra gì đó. Nhưng chỉ là hắn đã có người hắn yêu, nên hắn không mấy khi chú tâm tới cô, hôm nay hắn mới nhìn kĩ. Cô nằm đó, xõa tóc nhìn rất dịu dàng, đúng là làm cho người ta cảm thấy xao xuyến mà. Một phút mông lung hắn cũng không phải nɠɵạı lệ.
Đôi môi đỏ mộng của cô đập vào tầm mắt hắn, hắn liền suy nghĩ, cô gái này so với người hắn yêu còn đẹp hơn. Cô ta cũng không phải dạng ŧıểυ thư đanh đá, lại rất nghe lời hắn, hơn nữa là sợ hắn.
Cô vừa mở mắt ra đã trông thấy hắn đang nhìn cô lom lom, cô vội kéo chăn lên, cố che chắn bản thân lại, bởi vì chuyện tối hôm qua nên cô vẫn trong trạng thái lõa thể.
" Cô sợ à? Chẳng phải tôi đã trông thấy hết rồi sao? Có cần phải phản ứng thoái quá như vậy?"
Cô không muốn nói chuyện với hắn, nhưng hắn cứ sáp người lại gần cô, làm cô rất khó chịu, tối hôm qua hắn khiến cô chưa đủ mệt sao, sáng ra vẫn chưa chịu tha cho cô?
Cô định ngồi dậy thì bị hắn kéo tay lại không cho rời đi.
" Cô không muốn nói chuyện à? Có muốn tôi tái hiện lại khung cảnh tối hôm qua không?"
Hắn giật lấy cái chăn của cô, còn cô vẫn một mực nắm lấy cái chăn, cô không muốn hắn lại giở trò. Cô nằm gọn trong vòng tay hắn, hắn thích thú mà cười lên.
" Anh bỏ tôi ra."_cô kháng cự.
" Chịu nói rồi sao? Tôi muốn nói cô nghe một chuyện. Hình như tôi đang rất có cảm tình với cô. Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, xem chừng cô sẽ sống yên ổn."
" Anh bỏ tôi ra rồi nói chuyện có được không"_cô vẫy vùng muốn thoát khỏi tay hắn.
Hắn đè cô xuống giường, hai tay khống chế tay cô lại, không cho cô cử động. Cô nhìn gã với gương mặt khó hiểu, tối hôm qua vẫn chưa đủ thỏa mãn hắn ta sao. Hắn lại muốn chơi đùa với cô.
" Người của cô rất thơm đó, mùi thơm quyến rũ. Tôi sẽ suy nghĩ tới việc chấp nhận cho cô làm vợ hai của tôi."
" Huỳnh Thiên Minh...tôi không phải món đồ mà anh thích chơi lúc nào cũng được. Chúng ta không yêu nhau, xin anh hãy dành một chút gì đó tôn trọng tôi."_cô nói.
Gã có chút ngạt nhiên, không phải cô chưa bao giờ phản kháng hắn sao, hôm nay lại ăn nói như vậy, đúng là có gan lớn, nhưng cũng rất thú vị.
" Chúng ta không yêu nhau. Nhưng không có nghĩa cô có thể thoát khỏi tôi. Tôi muốn cô lúc nào thì cô phải chiều tôi."
" Anh có ý trung nhân của anh rồi. Anh không nghĩ tới cảm xúc của cô ấy sao. Ngày ngày anh ở đây, ân ái với một cô gái khác. Nếu tôi là cô ấy tôi sẽ không chấp nhận người mình yêu như vậy."
Cô đau khổ mà khóc lên, nước mắt cô rơi, hắn nhìn thấy nhưng mặc kệ, hắn vẫn luồng lưỡi vào khoang miệng lấy hết chất dịch ngọt từ cô.
" Cô nên cảm thấy biết ơn vì tôi đã cho cô ngủ trên giường của tôi. Người khác muốn còn không được."
Biết ơn hắn sao? Cô đâu có yêu hắn, cô là vì danh tiết của gia đình nên mới chấp nhận lấy hắn. Giữa hai cá nhân không tồn tại tình yêu, làm sao có thể sống chung lâu dài được.
" Tôi xin anh. Đừng chơi đùa với tôi nữa. Tha cho tôi đi."
Huỳnh Thiên Minh nào có nghe những gì cô nói, hắn cứ làm những gì hắn thích, đối hắn với cô là món đồ để hắn giải trí mỗi ngày.
" Cô tự bước vào cuộc sống của tôi. Bây giờ lại bảo tôi tha cho cô sao? Có quá dễ dàng không? Huỳnh Thiên Minh tôi phải chơi cô tới khi nào chán thì thôi."_anh ta bỏ tay cô ra.
Lúc này cô mới vụt đứng dậy, cô ôm cả cái chăn định chạy vào nhà tắm.
" Tắm sạch sẽ rồi theo tôi ra ngoài."_hắn nói.
Cô không hiểu hắn định đưa cô đi đâu. Nhưng điều quan trọng bây giờ là cô phải thoát khỏi bộ dạng này ngay lập tức. Cô liền chạy vào nhà tắm dùng vòi nước xối thẳng vào người, chỗ nào hắn đụng cô tối qua, cô phải lau cho sạch hết.
...
Cô vừa trở ra đã thấy hắn ăn mặc trông khá lịch sự chờ sẵn, hắn ngồi trên ghế sofa nhìn về phía cô. Cô vận một bộ váy màu trắng, trông rất dịu dàng, tinh khiết, giống như cô gái bước ra từ trong truyện vậy. Hắn nhìn cô một hồi lâu.
" Theo tôi ra ngoài."
" Anh định đưa tôi đi đâu?"_cô hỏi.
" Từ bao giờ cô lắm lời như vậy?"
Hắn tiến về phía cô, nắm tay cô rồi lôi cô ra ngoài. Vừa xuống dưới nhà cô đã gặp phu nhân ngồi dưới phòng khách như chờ sẵn.
" Hai đứa chuẩn bị về nhà ông bà à?"_bà ấy hỏi.
" Con đưa cô ấy đến thăm bà."_anh ta trả lời.
Cô không hiểu, là đến thăm bà của anh ta sao. Trước giờ cô không biết anh ta còn có bà nữa. Bởi vì trong đám cưới không thấy bà ấy đến.
" Là bà sao ạ?"_cô tò mò.
" Đúng vậy. Vẫn chưa kịp giới thiệu với con, bà của Thiên Minh hôm đám cưới không được khỏe lắm nên không đến dự được. Bà ấy nói muốn gặp cháu dâu, nên mẹ muốn Thiên Minh dẫn con đi."
Thì ra là vậy, gia đình của anh ta cô vẫn chưa biết rõ hết được, cô cũng mới về làm dâu chưa tròn một tháng.
" Đi thôi."_anh ta ra lệnh.
" Chào mẹ."_cô nói rồi vội đi theo.
Trên xe.
Cô ngồi ở ghế phụ còn Huỳnh Thiên Minh thì ngồi ở ghế chính lái xe. Hôm nay đích thân anh ta đưa cô ra ngoài, đúng là có chút không quen.
" Bà của anh đã bao nhiêu tuổi rồi?"
" 79"_câu trả lời cụt ngũn
Hóa ra là bà ấy lớn tuổi như vậy rồi, người già nên sức khỏe không tốt cũng đúng.
" Bà ấy có đặc biệt thích gì không?"
" Cô hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
Hắn nạt nộ cô, thật ra cô muốn hỏi để xem sẽ mua gì đến thăm bà ấy, vậy mà hắn không hiểu, đúng là đàn ông đều không tinh tế mấy.
" Tôi muốn mua quà cho bà, nhưng mà tôi không biết bà ấy đặc biệt thích gì hết."
" Cháu dâu."_anh ta lại nói.
" Cháu dâu?"_cô chau mày.
" Là cô đó. Bà của tôi thích cháu dâu, nên mới muốn tôi dắt cô đến gặp bà ấy. Nói như vậy mà cô cũng không hiểu. Đúng là chậm tiêu."
Bà ấy thích cô thì sao, chẳng lẽ cô đến mà lại không chuẩn bị gì, người già chỉ cần một ít quà thôi cũng vui cả ngày rồi, chủ yếu là tấm lòng.
....
Đến nơi.
Đây là một căn nhà nhỏ gần đồi, nhà anh ta giàu có như vậy sao lại để bà của mình ở một nơi như thế này?
Thấy cô chần chừ không vào nhà hắn liền hỏi.
" Cô thắc mắc tại sao bà tôi lại ở nơi này à?"
Cô gậm gật, bà ấy ở một mình ở đây, cô đơn như vậy, sao anh ta không đón bà về thành phố sống cùng?
" Bởi vì bà của tôi muốn yên tĩnh, người già là như vậy. Cô không thể hiểu được, nơi này chất chứa kĩ niệm tình yêu của ông bà tôi. Bà ấy chính vì thế mà không muốn rời đi."
" Có nghĩa là ông đã mất rồi?"
Hắn không nói nữa mà đẩy cô vào nhà, vừa vào bên trong đã thấy một dáng người ngồi lom khom trên chiếc xe lăn. Ở đây cũng còn có mấy người giúp việc nữa.
" Cháu trai của bà tới rồi à?"_bà ấy hớn hở ra mặt.
" Con chào bà."_cô cất lời.
Bà có hơi già nên nhìn cô rất kĩ, song một lúc sau mới nhận ra.
" Đây là cháu dâu à?"_bà hỏi.
" Vâng ạ."_Thiên Minh đáp.
Nhìn bà anh ta rất hiền hậu, người đã có tuổi rồi nhưng toát lên vẽ rất phúc hậu, không giống với anh ta một tí nào.
" Đúng là cháu của bà có mắt nhìn. Cháu dâu rất xinh đẹp."_bà ấy khen cô.