“ Mẹ à. Có một số chuyện chút nữa con sẽ giải thích với mẹ sau”_Huỳnh Thiên Minh nói với phu nhân.
“ Chú à. Thằng đó nó ăn cắp đồ của cháu đấy. Ba mẹ nó làm gì có tiền mua cho nó món đồ đắc tiền như vậy chứ?”_cậu bé kia liên tục nói móc méo.
“ Nếu cháu lấy thì mau trả lại đi. Chúng ta xem nhưng không có chuyện gì xảy ra hết.”_người đàn bà, mẹ của cậu bé chỉ biết bênh vực con trai mình mà không cần biết đúng sai.
Huỳnh Thiên Minh nghe thoáng qua cũng hiểu được câu chuyện. Nhưng anh không trực tiếp hỏi Thiên Thành, vì anh biết thằng bé sẽ không như vậy.
“ Con trai của tôi lấy gì của các người chứ?”_cô khó hiểu.
Huỳnh Thiên Minh quay sang nhìn cô, ý của anh là đừng nói nữa, chuyện này cứ để anh giải quyết là được.
“ Cháu trai, cháu nói cậu ta lấy đồ của cháu. Cho chú hỏi là lấy gì của cháu vậy?”_Huỳnh Thiên Minh ngồi khuy xuống để vừa tầm với cậu bé kia.
“ Chính là cái đồng hồ đó. Cái mà nó đang đeo”_thằng bé chỉ ngay vào tay
Thiên Thành.
Huỳnh Thiên Minh nghe xong liền phì cười một cái.
“ Cháu có biết chiếc đồng hồ đó trị giá bao nhiêu không? Hơn nữa cháu có biết nếu không phải chủ nhân của nó sẽ không sử dụng được chứ?”
“ Tất nhiên là biết rồi ạ. Nếu không phải của cháu thì nó cũng không thể mua nổi.”
"
Thằng bé này mới có đôi chút mà tính tình kiêu ngạo thật sự, Huỳnh Thiên Minh muốn dạy cho nó một bài học.
Chị gái à? Chị có chắc đây là đồng hồ của con trai chị không?”_anh quay sang hỏi mẹ thằng bé.
Chỉ cần mẹ của nó nói không phải hoặc xin lỗi vì nhầm lẫn, có lẽ anh sẽ bỏ qua chuyện này.
“ Cậu Huỳnh. Con trai tôi đã nói như vậy rồi. Thì chắc chắn kia là đồ của nó rồi. Mong anh phân xử giúp mẹ con chúng tôi”
ŧıểυ Thư vừa vỗ lưng an ủi con trai, vừa không thể tin được họ lại nói dối trắng trợn như vậy, cô không chịu được mà lên tiếng.
“ Các người đi ăn hiếp một đứa trẻ? Không thấy quá đáng hả? Cô cũng là một người mẹ, sao lại ăn nói lớn tiếng đe doạ con trai tôi như vậy chứ? Trẻ con nó có tội tình gì?”
‘ŧıểυ Thư...có gì từ từ nói. Con đừng quá nóng giận, để Thiên Minh nó giải quyết chuyện này.”phu nhân nói.
Cô không muốn nuốt cục tức này mà, doạ đến nỗi con trai của cô khóc toáng lên, cô có giận Thiên Thành cũng chưa bao giờ la thằng bé đến mức như vậy.
Huỳnh Thiên Minh vội đứng dậy, anh quay về phía Thiên Thành, cầm lấy tay thằng bé rồi tháo chiếc đồng hồ ra, anh đưa cho cậu bé kia.
“ Đây cháu mở thử xem có được không?”
Thằng bé đó liền giật lấy, nhưng nó lại không biết mở, nó tưởng cũng giống như những chiếc đồng hồ khác, hoá ra không phải, đồng hồ này anh đã cài sẵn nhận diện gương mặt, chỉ có Thiên Thành mới có thể mở.
Loay hoay một hồi, nhưng vẫn không được gì. Mẹ của thằng bé đó liền có chút hoang mang.
“ Có phải của con không vậy? Sao mẹ cũng thấy không giống với những cái mà ba con đã mua vậy?”
“ Nếu không mở được thì trả lại đây. Đây vốn dĩ đâu phải đồ của cháu?”_Huỳnh
Thiên Minh nói.
“ Sao chú biết không phải của cháu?”
‘Đồng hồ này cháu nói cậu bé kia không mua nổi. Nhưng cháu có biết cậu bé đó là ai không?”
Không biết.”
“ Vậy thì bây giờ cháu nên biết rồi đó”
Huỳnh Thiên Minh phất tay cho gọi bảo vệ từ bên ngoài vào, anh ra lệnh đưa hai mẹ con họ ra khỏi đám cưới hôm nay.
“ Đưa hai người họ ra ngoài đi”_Huỳnh Thiên Minh nói.
Mẹ của cậu bé kia vô cùng ngạc nhiên, bà ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết, vốn dĩ họ là khách mời, cũng là khách hàng của công ty mà. Sao lại đối xử với họ như vậy chứ.
‘Thằng nhóc đó trộm đồ, nhưng anh lại đuổi chúng tôi ra ngoài là sao?”_bà ta khó chịu.
“ Đây là đồ mà tôi mua cho Thiên Thành. Ý cô là tôi là kẻ trộm đúng không?”_Huỳnh Thiên Minh nheo mắt hỏi.
“Có chuyện đó đến.
i ở đây vậy? Bà lại gây sự gì nữa rồi à?”_chồng của người phụ nữ
Thấy phu nhân và Huỳnh Thiên Minh cũng ở đây, ông ta nhanh chóng cúi chào, dù gì cũng là nhân vật có tiếng trong thành phố này, không ai là không nể nhà họ Huỳnh.
“ Vợ của anh. Nói là tôi trộm đồ của con trai anh. Vậy tôi hỏi, cái đồng hồ này có phải của anh không?”
“ Tôi không nói anh trộm, là tôi nói thằng bé kia.”_cô ta tranh cãi.
“ Chắc là có sự nhầm lẫn nào ở đây rồi. Tôi làm sao sở hữu được chiếc đồng hồ này chứ.”_ông ta thật thà trả lời.
Nhưng Huỳnh Thiên Minh không dễ dàng bỏ qua chuyện này được, dù gì cũng là họ muốn kiếm chuyện trước.
“ Tôi muốn các người trực tiếp xin lỗi con trai của tôi. Thằng bé gật đầu tha thứ thì coi như chuyện hôm nay tôi sẽ bỏ qua.”
Huỳnh Thiên Minh quay sang bế Thiên Thành từ tay cô. Anh đặt thằng bé xuống ngay trước mặt bọn họ, có vẻ như Thiên Thành cảm nhận được chỗ dựa vững chắc này, nên cậu bé không còn cảm thấy sợ nữa.