Bên phía nhà họ Giang, mẹ Trương gọi Giang Tình ra sân, trước mặt hai bên gia đình liền nhét một phong bao vào tay cô.
“Tiểu Tình à, nếu con không có ý kiến gì, về nhà Gia Minh sẽ lập tức nộp đơn xin đăng ký kết hôn. Hai đứa lấy giấy kết hôn trước, được không?”
Giang Tình ngượng ngùng gật đầu: “Dạ, được ạ.”
“Đại Hải, anh là cha dượng của Tiểu Tình, chuyện này anh cũng nên nói rõ thái độ đi chứ.”
Thái độ cái khỉ gì!
Không quét đuổi nhà họ Trương ra khỏi nhà bằng chổi là ông đã cố nén giận đến mức cao nhất rồi.
Giang Đại Hải mặt trầm như nước nhìn cô con gái riêng của vợ.
“Tiểu Tình, chú chỉ hỏi con một câu, con với Gia Minh, bắt đầu qua lại từ bao giờ?”
Ông có thể chấp nhận chuyện con gái bị hủy hôn, nhưng nếu Trương Gia Minh hủy hôn là do bị con riêng của vợ dụ dỗ thì ông tuyệt đối không tha thứ.
Giang Tình sắc mặt bình thản, giọng nói dứt khoát, rành mạch.
“Chú Giang, con đi đứng đường đường chính chính, chưa bao giờ làm chuyện gì trái lương tâm. Còn về chuyện giữa con và Gia Minh, thật ra mà nói, là do chú vô tình tác thành. Năm hôm trước, chú bảo con về quê đưa thuốc cho bác cả. Không may con trượt chân ngã xuống sông, chính Gia Minh đã cứu con. Cũng vì chuyện đó mà anh ấy nói muốn cưới con. Ngay hôm sau, anh ấy chính thức nói lời hủy hôn với Mạt Ly, và Mạt Ly đã đồng ý. Còn tại sao Mạt Ly không nói với chú, chắc là vì sĩ diện.”
Nghe xong đầu đuôi sự việc, Giang Đại Hải cũng chẳng nói thêm được gì.
Chỉ đành trách số mệnh trớ trêu.
Mẹ Trương liền nhân cơ hội nói tiếp: “Vậy thì, chuyện cưới xin giữa Tiểu Tình và Gia Minh, cứ quyết định vậy đi nhé?”
“Được rồi!” Lục Trình đứng dậy vỗ tay. “Đồng chí Giang Tình, Gia Minh, chúc mừng hai người kết thành duyên lành, sớm sinh quý tử!”
Dưới sự dẫn dắt của anh, người nhà họ Trương cùng bà con xung quanh tụ tập ở cổng cũng đều vỗ tay chúc mừng.
Hai má Giang Tình đỏ ửng, trong lòng tràn đầy phấn khích và hân hoan.
Cô đã thành công!
Bằng chính năng lực và thủ đoạn của mình, cô đã thay đổi được số phận yểu mệnh của kiếp trước.
Đợi đến khi Trương Gia Minh chính thức nhập ngũ, cô trở thành người thân theo quân đội, thì cuộc đời cô sẽ hoàn toàn bước vào đại lộ thênh thang.
Giữa bầu không khí vui vẻ tràn ngập, Lục Trình hạ giọng, trầm ổn cất lời.
“Thưa các vị, hôm nay tôi đến đây, ngoài việc làm nhân chứng cho Gia Minh ra, còn có một việc khác.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh, ánh mắt đầy tò mò.
Lục Trình xoay người, nghiêm túc đối mặt với Giang Đại Hải.
“Chú Giang, hôn ước của con gái chú đã được hủy bỏ, vậy lời tôi sắp nói cũng không đến mức thất lễ. Năm nay tôi hai mươi sáu tuổi, vẫn chưa lập gia đình, tôi cảm thấy mình và đồng chí Giang Mạt Ly rất hợp nhau, tôi muốn cưới cô ấy.”
Lời cầu hôn của Lục Trình lập tức khiến cả sân náo động.
Mọi người đều ngây ra nhìn anh như thể vừa nghe thấy một chuyện hoang đường.
Mẹ Trương bật ra một tiếng cười khô khốc, có phần méo mó.