Chị gái cậu vốn đã xem thường điều kiện sống ở nông thôn, lại càng chán ghét mối hôn ước với Trương Gia Minh. Đã bảy tám năm rồi cô không quay lại quê, không nhận ra cũng là chuyện dễ hiểu.
Là em trai, Giang Bằng vẫn hy vọng chị mình có thể gả cho một người đàn ông có bản lĩnh.
Nhưng cậu cũng hiểu rõ, ngoài khuôn mặt đẹp ra, Giang Mạt Ly chẳng có gì đáng để khoe khoang.
Đến khi Lục Trình phát hiện ra bản chất thật của cô, không muốn cưới nữa, thì chị gái cậu chẳng phải sẽ bị ép đi lao động ở nông thôn sao?
...
Tại phòng khách nhà họ Lục.
Mẹ của Lục Trình, bà An Tuệ đang trò chuyện vui vẻ cùng mẹ con nhà họ Mạnh.
Lục Trình bước vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này, lúc đó mới hiểu tại sao cha anh lại sai Tưởng Tiểu Quang truyền lời gọi anh về nhà.
Vừa thấy con trai, nét cười trên mặt An Tuệ liền thu lại.
“Sao giờ con mới về? Tiểu Vy đợi con nãy giờ rồi đấy.”
“Con có việc phải ghé qua Phòng Chính trị.”
Mạnh Vy mỉm cười, dịu dàng nói: “Không sao đâu, việc công quan trọng mà, em hiểu.”
Nụ cười lại quay trở lại trên mặt An Tuệ, bà quay sang mẹ Mạnh Vy rồi khen ngợi:
“Chị xem con gái chị kìa, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, không giống cái đứa con trai bất hiếu nhà tôi, chỉ biết làm tôi tức chết.”
Lục Trình ngồi xuống ghế sofa cạnh mẹ mình.
“Không phải việc công, là chuyện riêng.”
Mạnh Vy nghe vậy liền mỉm cười, đang định mở miệng thì đã nghe Lục Trình nói với An Tuệ:
“Mẹ, con có tin vui muốn báo cho mẹ, con trai mẹ đây, tìm được người yêu rồi. Nửa tiếng trước con đã nộp đơn xin kết hôn lên Phòng Chính trị, không lâu nữa thôi, mẹ sẽ được uống trà con dâu rồi.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn mẹ con nhà họ Mạnh đang sững sờ, không giấu nổi niềm vui.
“Đến lúc đó, cũng mong hai người đến dự tiệc cưới của con.”
“Lục Trình! Con coi mẹ không ra gì đúng không? Dám mở miệng nói linh tinh ngay trước mặt mẹ! Xem mẹ có đánh chết con không!”
Vừa hoàn hồn lại, An Tuệ liền túm lấy cây chổi lông gà gần đó đập thẳng lên người con trai mình.
Lục Trình cao đến hơn mét tám, lại bị An Tuệ chưa đến mét sáu đuổi đánh khắp phòng, trông sao cũng thấy buồn cười.
“Ái da, đau quá! Mẹ nhẹ tay thôi! Mẹ mà đánh gãy con, con dâu mẹ đau lòng thì sao?!”
Lục Trình ở trong quân đội nhiều năm, trải qua huấn luyện khắc nghiệt, bị chổi lông gà quật vài cái chỉ thấy như gãi ngứa.
“Đau lòng cái đầu con! Con tưởng mẹ là con nít ba tuổi à? Chỉ nói vài câu là lừa được mẹ sao?”
An Tuệ càng đánh càng tức, chỉ hận không thể đánh thằng con trai này một trận ra trò.
Bao năm qua, vì chuyện cưới vợ cho con út, bà lo đến bạc đầu, ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí cầu khấn thần thánh, tìm mọi cách đều thử qua.
Vậy mà thằng con bất hiếu này chẳng hiểu lòng mẹ chút nào, cứ cố tình chống đối.
Mẹ con nhà họ Mạnh đứng bên cạnh vừa ngại vừa choáng.
Tuy từ lâu đã nghe danh “mẹ hổ” An Tuệ, nhưng bình thường qua lại, bà ấy luôn dịu dàng niềm nở.
Hôm nay là lần đầu tiên tận mắt thấy An Tuệ nổi cơn tam bành.