Tôi biết rõ việc mình thay lòng đổi dạ đúng là đáng bị đánh, nhưng mà bị đánh ngay giữa chốn đông người thì đúng là mất mặt quá.
“Ôi chao, thủ trưởng, tôi đau bụng quá, tôi phải đi vệ sinh một lát... họ đến rồi, anh giúp tôi đối phó trước nhé...”
Không đợi Lục Trình kịp phản ứng, Trương Gia Minh đã ôm bụng bỏ chạy.
“Đồ khốn, lính đào ngũ!”
Lục Trình phì một tiếng khinh bỉ, rồi quay đầu nhìn theo hướng Trương Gia Minh vừa chỉ.
Ngay lúc ấy, cô gái mặc váy đỏ rẽ hướng, để lộ ra người thấp hơn nửa cái đầu phía sau, cũng chính là Giang Mạt Ly.
Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, tóc tết hai bím đẹp đẽ, mặc một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt. Khi bước đi, tà váy nhẹ nhàng lay động theo từng nhịp chân, trông như đóa bách hợp vừa hé nở trong giọt sương ban mai, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Lục Trình không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì.
Giống như trong tim anh có một đóa hoa đã ươm suốt hai mươi sáu năm, bỗng nhiên nở rộ chỉ trong khoảnh khắc.
“Chị ơi, Trương Gia Minh kìa!”
Giang Mạt Ly nhìn theo hướng tay Giang Bằng chỉ, nhưng Trương Gia Minh đã chạy mất. Trước mắt cô chỉ còn một người đàn ông.
Người đàn ông cao lớn, làn da ngăm khỏe mạnh, tóc cắt đầu đinh tiêu chuẩn, ngũ quan rõ nét, ánh mắt nhìn cô mang theo chút sắc lạnh, vừa nhìn đã biết là kiểu lính từng trải qua chiến trường.
Không hổ là nam chính, nhìn cũng khá ra dáng.
Giang Tình đúng là chó may mắn, ăn được miếng ngon thế này.
Giang Mạt Ly bĩu môi, rồi vênh váo bước thẳng về phía Lục Trình.
Đến gần rồi cô mới phát hiện người đàn ông này còn cao hơn cô tưởng, khiến cô phải ngẩng mặt lên nhìn.
“Trương Gia Minh, tôi nói thẳng luôn...”
“Chị, anh ấy không phải…”
Lời nhắc nhở của Giang Bằng bị Giang Mạt Ly cắt ngang ngay tức thì.
“Em đừng có chen vào.”
“Không phải, anh ấy...”
Giang Bằng chỉ vào Lục Trình, định nói anh không phải Trương Gia Minh, nhưng lại bị Lục Trình ngắt lời.
“Để chị cậu nói đã.”
Giang Bằng ngẩn người: “...Anh là ai vậy?”
“Tôi là anh rể tương lai của cậu.”
Giang Bằng nhìn Giang Mạt Ly, rồi lại nhìn sang Lục Trình, dường như đã hiểu ra điều gì.
Người này... là trúng tiếng sét ái tình với chị mình rồi à?
Cậu liếc mắt đánh giá Lục Trình một lượt, nhìn cách ăn mặc thì chắc chắn là người trong quân đội, trên tay còn đeo đồng hồ Thượng Hải, rõ ràng gia cảnh không tệ.
Giang Bằng đầu óc xoay nhanh như chong chóng, cậu biết chắc đối phương chỉ nhất thời bị sắc đẹp của chị mình mê hoặc, đến lúc biết được bản chất thật của Giang Mạt Ly thì e là chạy còn nhanh hơn thỏ.
“Muốn làm anh rể em thì trước tiên phải cho chút tiền tiêu vặt chứ.”
“Muốn bao nhiêu?”
Không ngờ Lục Trình lại sảng khoái như vậy, Giang Bằng sửng sốt một lúc rồi giơ một ngón tay.
Lục Trình không nói thêm lời nào, móc ví ra, rút ngay một tờ đại đoàn kết mười đồng đưa tới.
“Thế này đủ chưa?”
“Đủ!”
Quá đủ rồi!
Cậu vốn chỉ muốn xin có một đồng thôi, ai ngờ lại được hẳn mười đồng!
Ở đâu chui ra cái tên vừa ngốc vừa giàu thế này cơ chứ?
“Chị, anh rể, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé, em còn có việc, em đi trước.”