Tôi bị hút máu đến hôn mê, lúc tỉnh lại thì thấy Linh Linh đang chăm sóc mình.
Trong phòng tràn ngập mùi canh gà hầm. Thấy tôi tỉnh lại, Linh Linh liền bưng chén canh đến bên giường nói, “Ta đã đi lên núi hái vài vị thuốc bổ máu hầm với gà trống, cô ăn rồi sẽ nhanh khỏe lại thôi.”
Con gà trống…
Xem ra con gà trống sau vườn kia vẫn không thoát khỏi số mệnh rồi! Cũng giống như tôi cuối cùng đã bị Lý Đỗi Đỗi xem là thức ăn mà hút máu.
Tôi nhấc tay lên, bởi vì không còn sức lực nên ngón tay không kiềm được có chút run rẩy. Các đầu ngón tay tôi hơi tê, khiến xúc giác không còn nhạy bén. Tuy thế tôi vẫn cảm nhận được hai điểm vết thương hơi nhô lên do đã đóng vảy trên cổ.
Đó là vết tích chứng tỏ Lý Đỗi Đỗi đã cắn tôi.
“Nào, uống canh đi”, Linh Linh đưa chén canh đến trước mặt tôi. Tôi cố gắng chống người dậy, nhưng toàn thân thật sự không còn chút sức lực. Sau mấy lần cố gắng, cuối cùng tôi phải dựa vào sức của Linh Linh mới miễn cưỡng ngồi thẳng người dậy được.
Tôi nhìn Linh Linh tỏ ý nhờ nó chuyển chén canh qua cho tôi. Bất ngờ Linh Linh dời mắt nhìn ra ngoài cửa phòng.
Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của nó nhưng bởi vì động tác chậm chạp nên chỉ nhìn thấy được hình bóng những sợi tóc dài màu vàng kim phấp phới biến mất sau khung cửa.
Lý Đỗi Đỗi, hắn ta… hắn ta vẫn chưa hút đủ sao?
Nghĩ đến cảm giác lạnh lẽo khi một lượng máu lớn bị hút ra khỏi cơ thể, còn có cơn chóng mặt sinh lý đáng chết đi kèm, tôi sợ hãi bịt chặt cổ.
“Hừ, ngoài đàn ông nhân loại thì ta căm ghét nhất chính là giống đực ma cà rồng”, Linh Linh quay đầu lại nhưng không đưa chén canh qua, nó múc một thìa lớn, thổi cho nguội rồi đút cho tôi. Hành động này vô cùng thành thục, chắc chắn được hình thành do chăm sóc người khác rất nhiều lần.
Tôi húp một muỗng canh gà thoang thoảng mùi thuốc, nước canh chảy thẳng từ khoang miệng xuống bao tử. Linh Linh lại đút tôi thêm mấy muỗng, ăn xong chén canh, tôi thấy người mình dần ấm lên, lúc này mới có tinh thần hỏi Linh Linh, “Tại sao vậy?”
“Một thứ thì lòng lang dạ sói, một thứ thì vô tâm vô phế”, Linh Linh lại đút tôi thêm một muỗng nữa, cô bé nói năng chẳng khác gì người trưởng thành, “Cha ta vong ân phụ nghĩa là do ngu ngốc, còn tên ma cà rồng này thì đơn thuần là do máu lạnh. Hắn là một cục đá, sẽ mãi trơ trơ thế thôi.”
Lý Đỗi Đỗi là cục đá ư? Trong đầu tôi xẹt qua một việc xảy ra rất lâu về trước, trong chung cư, Lý Đỗi Đỗi mang dép lê mặc pyjama cùng Bồi Bồi ra ngoài đánh nhau. Và khi chúng tôi bị rơi xuống hang động thạch nhũ ở dưới Vũ Long, Lý Trư Trư vì cứu tôi mà pháp khí vỡ tan.
Còn có rất nhiều rất nhiều những sự kiện nhỏ nhặt, khi hắn đòi tiền thuê nhà, khi cùng nhau ăn lẩu, và cả khi hắn ngủ vùi trong lòng tôi…
Đối với tôi Lý Đỗi Đỗi không phải là đá, cũng không hề trơ trọi như đá. Bởi hắn vốn rất nồng nhiệt với tôi, với mọi người trong chung cư, thậm chí với cả Hiệp hội, với tổ chức mà các phi nhân loại cùng nhau lập nên… Tất cả hắn đều đối xử bằng một sự ấm áp.
Cho nên hắn mới vào làm ở đó lâu và tích cực đến vậy, cũng chỉ để duy trì trật tự cho những phi nhân loại.
Hắn có máu có thịt, có hỉ nộ ái ố, có thứ yêu thích và có thứ không thích.
Hắn không giống những gì hắn nói, cũng không giống một ma cà rồng lạnh lùng trong miệng người đời. Thật ra… hắn sở hữu một trái tim vô cùng ấm áp.
Lý Đỗi Đỗi mà tôi quen chính là người như vậy đấy.
“Đại tỷ à”, Linh Linh khuyên tôi, “Tỷ đừng thích hắn ta nữa.”
Tôi trầm mặc rất lâu, “Chuyện đó… rõ ràng đến thế ư?”
“Ánh mắt tỷ nhìn hắn giống hệt với ánh mắt mẹ nhìn cha ta. Mẹ ta đã đủ đáng thương rồi, ta không muốn tỷ đi vào vết xe đổ ấy.”
Còn có thể làm gì khác đây, tôi đã lỡ thích Lý Đỗi Đỗi rồi, tuy không phải là Lý Đỗi Đỗi hiện tại.
Nhưng hắn… và hắn vẫn cùng là một người.
Tôi im lặng uống hết chén canh, cả ngày nay tôi được Linh Linh chăm sóc và nằm suốt trên giường. Bởi vì khí huyết không đủ nên buổi sáng tôi đều ở trong trạng thái mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, đến buổi tối bất ngờ lại có tinh thần đôi chút.
Ánh trăng trong núi cao hơn bên ngoài, bốn phía quanh nhà thì yên tĩnh đến dọa người, vì thế, vào thời khắc đêm khuya lặng ngắt như tờ này, dù trong phòng có một cây kim rơi xuống tôi cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
Phòng bên cạnh của Lý Đỗi Đỗi… đang truyền đến tiếng rên rỉ và chật vật.
Tôi sờ lên vết thương trên cổ, lý trí bảo bản thân một vạn lần rằng không được đi qua, không được đi qua, vì tôi chỉ là phận con sâu cái kiến.
Nhưng đợi lúc hồi thần tôi đã thấy bản thân đang đứng trước cửa phòng Lý Đỗi Đỗi.
Bỏ đi, đành chấp nhận thôi, Tô Tiểu Tín, đối với những chuyện liên quan đến tên ma cà rồng này, mày không thể làm ngơ dù cho việc đó có thể khiến mày mất mạng.
Tôi tự nói với bản thân rằng thật may vì tất cả chỉ là một giấc mộng.
Tôi đưa tay đẩy cửa phòng Lý Đỗi Đỗi ra, hắn đang nằm trên giường, mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi túa ra thấm ướt cả tóc, tình cảnh này giống hệt với những đêm trước. Đêm nay Lý Đỗi Đỗi dường như phải chịu đựng sự đau đớn vô cùng lớn, hay nói cách khác, lúc trước hắn đã luôn phải chịu đựng nhưng hiện tại, nó đã vượt quá giới hạn của hắn.
“Lý Nhất Ngôn”, tôi gọi tên hắn, hy vọng có thể giúp hắn tỉnh táo và đỡ hơn đôi chút nhưng lại chẳng có tác dụng. Tôi không biết mình có thể làm gì cho hắn, thứ duy nhất tôi nghĩ được lúc này đó là đi đun một ít nước để nhúng khăn lau mồ hôi giúp hắn. Vào lúc tôi đứng dậy muốn rời khỏi thì bất ngờ, một bàn tay lạnh băng nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi ngẩn người, bàn tay đó dùng sức giật mạnh một cái kéo tôi về phía giường. Chưa kịp la lên tiếng nào thì tôi đã bị Lý Đỗi Đỗi dùng tay còn lại ôm ngã xuống giường.
Trong vòng tay của hắn, tôi nhanh chóng tự che lấy cổ mình, nhưng Lý Đỗi Đỗi lại chẳng làm gì tiếp nữa, “Đừng động đậy”. Hắn nói, âm thanh đầy khàn đục, vòng tay càng thêm siết chặt.
Bởi vì cách nhau rất gần nên tôi có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang run rẩy, cũng có thể nhìn rõ dưới ánh trăng bàng bạc từ bên ngoài hắt vào, dưới da mặt hắn đang có những bóng đen đang nhẹ nhàng chuyển động qua lại.
Tôi chợt nhớ đến điều hắn từng nói, rằng thi trùng trong người hắn thích những nơi ấm áp, cho nên hắn ôm tôi là để thi trùng tập trung hết về tay, như vậy có thể giảm bớt đau đớn?
Vòng tay đang ôm tôi nhất thời trở nên có chút đáng sợ. Tôi chợt nghĩ đến những gì Vi Vi nói trước khi đi, thi trùng này chỉ có thể dùng thuốc của Vu gia mới có thể dẫn ra được, nếu vậy chúng sẽ không dễ dàng gì mà rời khỏi cơ thể Lý Đỗi Đỗi. Chỉ là chúng đang đến thời khắc hoạt động “sôi nổi” hơn và thích làm loạn trong người Lý Đỗi Đỗi, mà tôi vừa khéo có thể giảm bớt đau đớn cho hắn…
Tôi nằm trong lòng Lý Đỗi Đỗi không dám động đậy.
Còn Lý Đỗi Đỗi cố gắng chịu đựng sự đau đớn, im lặng không nói.
Thời gian tại giờ phút này như ngừng trôi, ánh trăng, nơi hoang vu, cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng trừ cái ôm này ra thì không còn gì khác.
Khí huyết trong người tôi vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, nên bị hắn ôm một hồi lâu, cơn buồn ngủ đột nhiên kéo đến khiến tôi ngủ quên mất.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi lại thấy Lý Đỗi Đỗi đang nhìn mình. Hắn quan sát tôi như quan sát một kì trân dị bảo của thế gian, chẳng khác gì muốn khắc sâu hết thảy từng đường nét, từ đường chân tóc đến tận xương hàm, tỉ mỉ đến thế…
Lúc tôi tỉnh dậy, Lý Đỗi Đỗi sớm đã buông tôi ra. Hắn đang ngồi trên ghế đọc một quyển sách cũ không biết lôi từ đâu ra. Nghe thấy động tĩnh, Lý Đỗi Đỗi đầu không ngoảnh lại nói, “Tự mình về phòng, chuyện tối qua, không có lần sau.”
Vừa tỉnh dậy, nghe thấy câu này khiến tôi nhất thời không biết phản ứng thế nào, “Em chỉ muốn giúp anh…”
Không chờ tôi nói xong, Lý Đỗi Đỗi tiếp tục nói, “Lần sau ngươi đừng hòng có cơ hội được tỉnh dậy…”
Không có lần sau, đừng hòng được tỉnh dậy, con sâu cái kiến…
Những câu từ này cứ xoay vòng trong đầu, khiến toàn thân tôi nhất thời lạnh toát, dường như sự nhiệt tình của bản thân đều bị mang cho chó ăn hết rồi. Tôi có chút oan ức, có chút buồn bã nhổm người dậy, những tưởng rời khỏi đây coi như xong chuyện.
Nhưng suy đi nghĩ lại tôi vẫn rất tức giận.
Trong mộng cảnh này, Lý Đỗi Đỗi hành hạ tôi cũng đã hành hạ rồi, tôi chăm sóc hắn cũng chăm sóc rồi, tôi đối tốt với hắn bao nhiêu đó cũng đủ rồi!
Anh con mẹ nó còn muốn cái gì đây?
Cả ngày cứ dở dở ương ương đi hành hạ người khác, không lẽ anh muốn tôi phải phụ họa theo nữa sao?
Càng nghĩ tôi càng thêm tức tối, sự nhún nhường mấy ngày nay bỗng chốc hóa thành cơn thịnh nộ, một bụng lửa giận bốc lên khiến tim tôi đập mạnh. Dù sao đây chỉ là mộng cảnh, Lý Đỗi Đỗi không thể một chưởng mà tát chết tôi được. Làm người phải có chính khí, dù sao ngoài đời tôi cũng là một tác giả giỏi hẳn hoi!
Tôi bước nhanh ra phía sau ghế Lý Đỗi Đỗi đang ngồi, hắn biết tôi đang đi về phía hắn nên liền nhíu mày lại, mặt mày khó chịu quay đầu sang. Tôi hung hăng giơ tay muốn đập vào gáy hắn. Nhưng Lý Đỗi Đỗi đã nhanh hơn tôi, ánh mắt hắn rét lạnh, trực tiếp bắt được tay tôi.
Hắn híp mắt nhìn tôi, “Muốn chết hả?”
“Anh mới muốn chết ấy! Anh là tên khốn kiếp!”, tôi nhấc chân hung hăng đá vào cái ghế hắn đang ngồi, tuy không tạo nên bất kì thương tích gì nhưng hành động này đại diện cho việc tôi đang chà đạp uy quyền của hắn.
Từ trong ánh mắt híp lại đầy phẫn nộ của Lý Đỗi Đỗi tôi còn thấy được một chút chấn động và bối rối.
“Anh thích làm gì thì làm đi! Tôi đây không rảnh hầu hạ đâu! Cho anh đau chết bà anh luôn”, tôi hung hăng muốn rút tay về, không ngờ lại thành công.
Tôi quay đầu một mạch đi thẳng ra khỏi phòng Lý Đỗi Đỗi .
Trên đường trở về tôi thở hồng hộc, nên vừa về đến phòng tôi bắt đầu dựa tường thở gấp.
Linh Linh đang chuẩn bị bữa sáng ở dưới lầu, nghe thấy tiếng động, cô bé thân hình nhỏ nhắn mặc tạp dề, tay cầm sạn* liền chạy lên lầu. Khi thấy tôi dựa tường, nó hỏi, “Lý Nhất Ngôn ăn hiếp tỷ hả?”
(*ai mà không biết thì tra GG nha :v)
Tôi lắc đầu, nhưng sau khi nghĩ lại tôi liền gật đầu.
“Hắn đánh tỷ hả?!”, Linh Linh vô cùng phẫn nộ.
“Không có…”
“Vậy sao tỷ lại ôm ngực thở gấp thế?”
“Thật! Sảng! Khoái!”, tôi lại hít sâu vào một hơi, “Nhưng có chút chóng mặt…”