Khi tôi gọi “Lý Trư Trư” ba chữ này, tôi liền biết có chuyện không hay siêu to khổng lồ xảy ra rồi.
(*xin lỗi chị Tây, em không kiềm lòng được mà viết "siêu to khổng lồ" rồi )
Quả nhiên khi tôi vừa nói xong, thân hình con heo mọi đang bò ra khỏi gầm giường bỗng khựng lại, sau đó hắn không thèm quay đầu mà phóng thẳng lên bệ cửa sổ.
Không! Tôi chỉ lỡ lời thôi! Làm ơn đem tôi theo với!
Khao khát được sống khiến tôi nhảy dựng khỏi giường, nhanh chóng nhào người qua hòng bắt lấy cái đuôi của Lý Đỗi Đỗi. Nhưng do đuôi hắn quá ngắn, lại rất trơn, nên thứ tôi nắm được chỉ là cảm giác đàn hồi ngắn ngủi.
“Lý Đỗi Đỗi!”, tôi hạ giọng thật thấp gọi hắn. Lúc này hắn đang đứng trên bệ cửa sổ, một chân đã đẩy cánh cửa ra, “Nhẫn của anh đang nằm trong túi tôi”. Cái móng bé xíu của hắn sững lại một chốc liền thu về.
Lý Đỗi Đỗi đứng trên cao quay đầu nhìn xuống tôi, người đang nằm bò dưới đất.
Tôi nhanh chóng đứng dậy phủi quần áo, lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn vàng, dùng động tác như đang dâng quốc bảo để dụ khị hắn, “Anh xem, nó đây này.”
“Sao nó lại ở chỗ của cô?”
“Lúc anh ngủ, tôi ôm anh ra ngoài… Do sợ có việc gì không hay nên đem theo pháp khí của anh luôn.”
Lý Trư Trư cười lạnh. Nếu như còn là người, hẳn hắn sẽ phát ra một tiếng hừ. Nhưng do đã biến thành heo nên chỉ nghe một tiếng “phì” thoát ra từ mũi.
Dường như bị chính tiếng cười lạnh của bản thân làm cho bàng hoàng, da thịt toàn thân Lý Trư Trư giật giật vài cái.
Tôi không thèm cười nhạo hắn, chỉ nhanh chóng tiến về phía trước, một tay bụm chặt mũi, một tay kéo người hắn lại, vô cùng thuần thục ôm hắn vào lòng.
“Anh đừng có mà hừ hừ nữa đi. Đây là đại bản doanh của quân địch đó.”
Sắc mặt của Lý Trư Trư hơi tái đi, tôi nghĩ chắc hắn vẫn chưa quen cơ thể mới của mình.
“Bỏ tôi xuống”, hắn khó chịu nói.
Tôi vô cùng cung kính đặt hắn trên giường, đem chiếc nhẫn đặt trước mặt hắn, động tác tựa như đang dâng lễ cho thần phật, “Vật về chủ cũ”, tôi ngây ngốc nhìn hắn, “Cứu tôi ra ngoài và tìm ba tôi, mọi thứ xin trông cậy hết vào ngài.”
Ánh mắt Lý Đỗi Đỗi khẽ híp lại, chiếc mũi dài động đậy. Hắn chắc đang tính cười lạnh, nhưng nhớ lại âm thanh khi nãy bản thân phát ra liền cứng ngắc kìm nén lại, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, “Người lén trốn ra ngoài là cô, người gặp nguy hiểm cũng là cô. Chuyện tới mức này rồi mới biết sợ chết, van xin tôi cứu cô? Tô Tiểu Tín, cô nói xem, sao bản thân có thể mặt dày đến thế?"
Tôi tiếp tục ngây ngốc nhìn hắn, “Đều là lỗi của tôi, tôi có tội, đều là tôi tự tìm chết. Nhưng anh lợi hại thế, nhất định…”
“Tô Tiểu Tín”, âm thanh Lý Đỗi Đỗi bất giác trùng xuống, “Tôi không phải vạn năng”. Hắn nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt chứa đầy sự nghiêm túc cùng cảnh cáo, “Tôi cũng có lúc bất cẩn và suy tính không chu toàn, mà mạng sống của cô lại chỉ có một.”
Thật hiếm thấy có lúc Lý Đỗi Đỗi nói chuyện mà không mang theo sự khinh thường, lại còn rất chân thành muốn tôi trân quý sinh mệnh của bản thân.
“Tôi…”
“Tiểu Tín.”
Khi tôi còn đang muốn nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói của Jiji-chan. Cô ta chỉ tùy ý gõ cửa vài cái sau đó đã trực tiếp đẩy cửa bước vào khiến tôi và Lý Đỗi Đỗi trở tay không kịp. “Cô đói bụng chưa, tôi đem chút đồ ăn cho cô nè”. Cô ta bưng theo một dĩa thịt nướng, sau đó nhìn chằm chằm vào Lý Trư Trư đang ngồi trên giường.
Hai người chúng tôi lập tức hóa đá.
Tôi nhác thấy móng của Lý Đỗi Đỗi hơi hơi động đậy và giẫm vào chiếc nhẫn tôi đặt trên giường cho hắn. Xem ra hắn định nếu có gì bất ổn sẽ xuống tay ngay.
Khi cô ta trườn đến cạnh giường, tôi mau chóng ngồi lên trên, dùng mông đẩy Lý Đỗi Đỗi một cái sau đó ngồi lên chiếc nhẫn của hắn.
“Đây… đây là”, tôi đẩy Lý Đỗi Đỗi sang một bên, “Con heo yêu nhà ai đây, làm tôi sợ chết khiếp.”
Trong lòng tôi luôn nghĩ, ngoại trừ tình huống bất đắc dĩ, nếu không không thể ra tay.
Lý Đỗi Đỗi bây giờ vẫn chưa biến lại thành người, cái móng heo kia chẳng thể đeo vừa chiếc nhẫn. Nếu thật sự xảy ra ẩu đả nhất định sẽ gặp khó khăn. Chưa kể đây còn là địa bàn của địch, lúc mạnh xông vào hang ổ của chúng còn chưa chắc thắng, huống gì bây giờ hắn chỉ là một con heo mọi…
Chúng tôi hiện đều đang bị bắt nhốt, Lý Đỗi Đỗi cũng đã nói hắn không phải vạn năng và mạng tôi chỉ có một, còn hắn chẳng lẽ có nhiều mạng sao? Ai bị đao chém vào da thịt lại không đau, bây giờ cách tốt nhất chỉ có thể dùng trí óc.
Trong lòng tôi không ngừng tính toán cân nhắc. Khi quay đầu nhìn vào ánh mắt của Lý Đỗi Đỗi, tôi liền thấy được sự tức giận ngút trời của hắn vì bị gọi là “heo yêu”. Nhưng chắc hẳn hắn cũng hiểu ý của tôi nên không trực tiếp vạch trần.
Jiji-chan đặt dĩa thịt nướng lên tủ đầu giường cho tôi, sau đó quay sang đánh giá Lý Trư Trư một lượt, “Nhìn không giống heo yêu lắm, chắc chỉ là một con heo bình thường thôi.”
Uhm, Jiji-chan vừa nói câu này xong, tôi cảm thấy sắc mặt của Lý Đỗi Đỗi càng thêm khó coi.
“Sớm đã cảnh cáo mấy tên kia đừng có tùy tiện nuôi thú cưng rồi, sẽ khiến tòa nhà này dơ bẩn. Thế mà ngay cả heo cũng dám nuôi”, Jiji-chan đứng thẳng người dậy, “Rốt cuộc nó từ đâu chui vào thế?”
Tôi chỉ chỉ cửa sổ, “Chắc nó thuận theo cái gờ gạch trên tường từ ngoài ban công đi vào.”
Jiji-chan nhìn ra ban công một cái và suy ngẫm về những gì tôi nói. Thấy vậy tôi nhanh chóng lấy hết tinh thần bắt chuyện với cô ta hòng đánh lạc hướng, “Chỉ là một con heo mà thôi, có gì ghê gớm đâu chứ? Mà này Jiji-chan… nể tình chúng ta quen biết với nhau…”, tôi thầm đánh giá sắc mặt của cô ta, “Tôi có thể hỏi một câu không?”
“Cô thích thì cứ hỏi, còn việc có trả lời hay không là do tôi.”
“Tôi biết chuyện đó! Ba tôi hiện đang ở đâu? Lúc trước ông ấy ngã gãy chân, tuổi tác đã cao, chưa kể thân thể con người vốn yếu ớt, sẽ không chịu nỗi những trận hành hạ…”
“Ba cô hả?”, Jiji-chan nhìn tôi, “Tôi không có bắt đi.”
“Hả?”, lần này đổi lại là tôi ngẩn người.
Jiji-chan thẳng thắn nói, “Một ông già, chân gãy đi lại bất tiện, đem theo phiền phức lắm nên tôi nhét ông ta xuống dưới gầm giường rồi.”
Tôi, “….”
Phi nhân loại các người làm việc “nhanh gọn” đến nỗi khiến người ta không lường trước được!
Thì ra lúc tên bạch cốt tinh còn ở trong phòng, không ai phát hiện ba tôi bị nhét dưới gầm giường. Đợi đến khi tôi bị bắt đến đây rồi, Vệ Vô Thường chắc có thể tìm ra ông ấy… Cho dù không tìm được cũng tốt hơn việc bị bắt đem đến đây.
Biết ba mình được an toàn, tôi đã yên tâm hơn phần nào.
“À, đúng rồi, còn chuyện này nữa”, Jiji-chan bước ra khỏi cửa, từ bên ngoài lấy vào một vật đen sì và một bàn phím trắng tinh. Khi đem đến gần, hai mắt tôi lập tức sáng rực lên!
Bàn phím cherry mx board 80! Sản phẩm này có thể xem là một bước tiến nhảy vọt của bàn phím cơ, hiện tại giá bán trong nước đã lên đến con số 2000 tệ. Còn cái thứ đen xì kia… Oah, là bảng vẽ Wacom, thứ được xem như Ferrari trong giới bảng vẽ! Mua 1 cái ít nhất phải mất hơn 20 ngàn!
Tôi nhìn đến độ không chớp mắt, Jiji-chan đặt hai thứ đó lên bàn, nói, “Chủ nhân nói, cô đừng hòng lười biếng, mau mau vẽ chương mới đi”. Jiji-chan còn bổ sung một câu, “Lúc còn sống vẽ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Tôi nhìn Jiji-chan, “Ngày thường cô vẽ truyện tranh, có phải đều sử dụng những thứ này không?”
“Đúng vậy.”
Tôi bắt đầu muốn vẽ truyện ở đây rồi!
Hai mắt tôi chứa đầy sự ngưỡng mộ ngút trời. Sau khi nhìn Lý Đỗi Đỗi, tôi lại quay sang nhìn Jiji-chan, “Chủ nhân của các người không có thù hằn gì với tôi đúng không?”
“Không sai!”
Tôi lại thâm ý trùng trùng nhìn vào mắt Lý Trư Trư, sau đó liền nhận ngay một cái trợn mắt của hắn.
“Nhưng mà…”, Jiji-chan cười nói, “Nếu vẫn không có ai đến cứu cô, cô sẽ trở nên vô dụng với chủ nhân, mà một nhân loại vô dụng…”, cô ta cố ý kéo dài giọng, xoay đầu một vòng, thè lưỡi rắn ra nói, “Đều phải đeo gông vào cổ.”
Trong chớp mắt, tôi liền nghĩ tới thiếu nữ đứng bên cạnh Lâm Tử Thư, toàn thân bỗng rét lạnh.
“Thôi, cô muốn làm gì thì làm, tôi đi làm việc đây.”
Dù Jiji-chan đã đi khỏi nhưng tôi vẫn như cũ trầm tư.
Qua hồi lâu, Lý Trư Trư đến bên cạnh tôi, dùng mông huých tôi một cái, “Không phải chỉ đeo một cái gông thôi sao? Đổi lại cô có thể sử dụng mấy đồ công nghệ tốt thế này vẽ vời. Tôi thấy mình vẫn không nên làm phiền con đường thực hiện ước mơ của cô.”
Để tránh Lý Đỗi Đỗi chạy thoát, tôi không thèm giải thích gì mà thuần thục ghì chặt hắn vào lòng, “Chúng ta mau mau nghĩ cách trốn khỏi đây đi. Tôi nhớ nhà rồi.”
“Theo tôi thấy, chỉ cần cô ở đây lâu thêm chút nữa thì nó sẽ biến thành nhà của cô thôi.”
“Không, tôi nhớ chính là ngôi nhà mà mỗi tháng phải đóng tiền thuê cho anh”, tôi vô cùng kiên định nói, “Lý Đỗi Đỗi, anh mang tôi về nhà đi.”
Lý Đỗi Đỗi im lặng hồi lâu.
Lần này tuy rất nhẹ, nhưng hắn vẫn phát ra một tiếng “phì”.
Tôi không hề cười nhạo vì tôi biết tiếng “hừ” này chỉ là sự phản kháng cuối cùng cho lòng kiêu ngạo của hắn.