Độc giả có lẽ cảm thấy tôi là một tác giả có trí tưởng tượng phong phú, nhưng thật ra tôi lại thuộc trường phái tả thực.
Hiện nay, tôi đang đăng tải trên mạng bộ truyện tranh mang tên, "Hệ liệt ma cà rồng: Thân vương ma cà rồng, người dùng cả thanh xuân để căm hờn". Nhân vật chính không ai khác chính là Lý Đỗi Đỗi, mà những gì tôi vẽ chủ yếu là những lúc hắn đi thu tiền nhà và sự oán hờn của hắn với cả thế giới.
Các độc giả đều cảm thấy vô cùng thú vị. Dù tôi không hiểu tại sao lại có nhiều người cảm thấy kẻ thích oán giận như Lý Đỗi Đỗi đẹp trai ngút trời nhưng người ta đã trả tiền để đọc nên... khách hàng là thượng đế. Hơn nữa tôi lại chẳng phải là một tác giả nổi tiếng, vì thế với sứ mệnh cao cả trước mắt là nuôi sống bản thân, họ đã thích như vậy, tôi liền vẽ cho họ xem.
Do đó suy cho cùng tôi vẫn nên cảm ơn Lý Đỗi Đỗi, cảm ơn sự độc miệng, cay nghiệt cùng sự hẹp hòi của hắn, đã giúp tôi có đề tài để vẽ, xin trân trọng cảm ơn.
Dĩ nhiên, tôi càng nên cảm ơn hắn lúc nào cũng ngạo mạn, lạnh lùng, luôn khinh thường không thèm xem truyện tranh của tôi, nhờ vậy tôi mới có thể an ổn sống đến bây giờ. Bằng không... theo kiến thức về ma cà rồng mà Lý Bồi Bồi phổ cập cho tôi, nếu hắn đã muốn giết tôi thì sẽ dễ như trở bàn tay.
Một lần nữa xin cảm ơn anh rất nhiều, Lý Đỗi Đỗi.
Chính vì thế khi nhận được tiền nhuận bút, tôi không chút chần chừ mà lập tức đi rút tiền ngay. Tôi dự định sẽ mặt đối mặt, thật trịnh trọng đem tiền trả hắn, vì dù sao đây cũng là tiền tôi thiếu hắn, và cũng là lần đầu tiên tôi trả tiền nhà. Từ lúc tôi ngoài ý muốn phải sống ở đây, tôi chưa đóng tiền nhà lần nào, mặc dù khi trước dù ít nhiều cũng có chút tiền, nhưng đều bởi vì những chuyện khác mà...
"A a a!"
Từ trên lầu truyền đến một tiếng thét chói tai, vang vọng khắp cả tòa nhà, khí lực vô cùng lớn. Âm thanh này chỉ có thể là của Lý Bồi Bồi.
Mới sáng sớm mà cô ấy đã dậy rồi sao, thật hiếm thấy! Theo lẽ thường tôi nên đi hỏi thăm xem cô ấy có sao không, nhưng Lý Bồi Bồi vốn là một ma cà rồng quen ầm ĩ, nên tôi không chút phản ứng, vẫn như cũ đứng ở tầng một, bình tĩnh gõ cửa phòng Lý Đỗi Đỗi.
Nhưng gõ cả nửa ngày cũng không thấy hắn ta ra mở cửa.
Tuy ban ngày là thời gian ma cà rồng đi ngủ nhưng hai anh em Lý Đỗi Đỗi cùng Lý Bồi Bồi đều thuộc loại có thể đi lại tự do dưới nắng. Đặc biệt là Lý Đỗi Đỗi, một ngày hai mươi bốn giờ, bất kể là giờ nào phút nào, chỉ cần ngửi thấy mùi tiền, dù đang ngủ hắn ta cũng có thể bò dậy.
Tôi còn đang cảm thấy kì lạ, trên lầu đã truyền xuống một chuỗi tiếng bước chân "bịch bịch bịch" dồn dập. Tôi vừa quay đầu thì liền nhìn thấy một chiếc quần ngủ bằng nhung hình san hô đáng yêu cùng đôi chân dài của Lý Bồi Bồi đang lao về hướng mình, mà về phần nửa người trên của cô ấy thì... Đã hoàn toàn bị con Alaska che mất.
Đó là chú chó của Lý Bồi Bồi, tên Mãng Tử. Ngoài ăn uống và đi vệ sinh ra, nó chỉ biết có ngủ, mấy thứ khác cái gì cũng không biết. Tuy thế nó vẫn là cục cưng của Lý Bồi Bồi.
"Mãng Tử làm sao vậy?", tôi hỏi. Nó bây giờ đầu gục xuống, lưỡi thì thè ra ngoài, nước miếng cũng theo đó từng giọt từng giọt rơi xuống. Bộ dạng này chả khác gì một con chó đã chết.
"Nó đã lỡ nuốt pháp khí tớ làm rơi trên sàn rồi!"
Tôi chấn kinh.
Đối với những người "không phải con người" như Lý Bồi Bồi, ai cũng luôn mang theo bên mình một pháp khí chỉ thuộc về họ để phòng thân. Đối với họ mà nói, pháp khí cực kì quan trọng vì nó không những dùng để bảo vệ bản thân mà còn sẽ bên cạnh họ cả đời.
Pháp khí của Lý Bồi Bồi là một chiếc roi. Cô ấy gọi nó là roi Đản Đản* bởi vì lúc không sử dụng, hình dáng của nó chẳng khác gì một trái bóng tròn vo.
(蛋, phiên âm "đản", nghĩa là "trứng")
Tôi từng ghé thăm căn phòng bừa bộn của cô ấy, từng nhìn thấy roi Đản Đản bị cô ấy không chút thương tình ném trong quan tài của mình, hơn nữa quan tài còn không được đóng lại. Tình huống này giống như con người lúc ngủ dậy không chịu gấp mền*, dọn dẹp vậy.
(*Miền Bắc gọi là chăn)
Lúc ấy tôi có chút suy ngẫm mà nhắc nhở cô ấy, "Cậu coi chừng Mãng Tử nhà cậu có ngày ăn mất Đản Đản đấy."
Nghe xong Bồi Bồi vô cùng hồn nhiên trả lời tôi rằng, "Trên Đản Đản có sát khí, Mãng Tử nhát gan như vậy chắc chắn sẽ không dám ăn đâu."
Chuyện xảy ra cách đây khá lâu, nhưng đến tận lúc này cô ấy mới "tỉnh ngộ"
"Vậy bây giờ phải làm sao?", tôi hỏi.
"Tớ tính đem nó đến bệnh viện lấy ra!"
"Nếu vậy sao cậu còn không mau đi đi!"
"Nhưng tớ không có tiền!"
"..."
Hiện tại một tay tôi đang đặt trên cửa phòng Lý Đỗi Đỗi, còn một tay đang cầm những tờ tiền đỏ tươi. Tôi nhìn nhìn xấp tiền rồi lại quay sang nhìn Lý Bồi Bồi và con Mãng Tử, cuối cùng chỉ đành buông ra một tiếng thở dài:
"Tớ có tiền, chúng ta đi thôi."
Đúng vậy, nói ra có thể không ai tin, nhưng mỗi lần có tiền đóng tiền nhà, tiền nhuận bút của tôi cũng sẽ do mấy chuyện trên trời dưới đất, không đâu vào đâu từ đám hàng xóm này, bằng một cách vô cùng thần kỳ mà hết sạch trong chớp mắt.
Khi Mãng Tử đã được đưa vào phòng làm phẫu thuật, tôi cùng Lý Bồi Bồi ngồi chờ ở bên ngoài.
Cô ấy nhìn xấp tiền đã vơi quá nửa trong tay tôi rồi hỏi, "Khi nãy cậu tính đi tìm anh trai mình đóng tiền nhà phải không?"
" Ừ."
"Cậu đừng có đóng, một khi cậu đóng tiền rồi không phải sẽ càng khiến mấy người chúng tớ thêm vô dụng sao?"
"..."
Tôi trừng mắt nhìn Bồi Bồi, "Tuy Lý Đỗi Đỗi đáng ghét thật, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, tiền mình thiếu anh ta phải trả cho anh ta thôi."
"Lý Đỗi Đỗi đã đặt cho chúng ta biệt danh 'F4 chuyên khất tiền nhà', cậu mà nộp tiền nhà rồi, chẳng khác gì rời khỏi nhóm F4", Bồi Bồi ra sức thuyết phục tôi, "Hơn nữa nha, hai ngày tới đây cậu cũng không đóng được tiền nhà đâu."
"Tại sao vậy?"
Cô ấy bĩu bĩu môi, "Hiệp hội ma cà rồng gần đây đang nhờ sự giúp đỡ, hình như bên vùng Tương Tây* đang truy bắt cương thi nhưng lại đuổi sót mấy 'lão cương thi' tuổi đời mấy chục năm. Vì thế cấp trên ra lệnh cho Hiệp hội ma cà rồng phối hợp tìm kiếm để tránh làm lớn chuyện. Anh trai tớ gần đây đang bù đầu vì chuyện này, chẳng rảnh rỗi đâu mà đi quan tâm cậu có đóng tiền nhà hay không."
(*Châu tự trị ở phía Tây tỉnh Hồ Nam)
Lý Đỗi Đỗi là người phụ trách của Hiệp hội thống nhất ma cà rồng, tôi nghe có người gọi hắn là chủ nhiệm Lý. Chắc do gần đây công vụ bề bộn, nên chả trách không thấy bóng dáng hắn đâu.
Nói đến vấn đề này tôi phải công nhận, Hiệp hội thống nhất ma cà rồng kia quả là một sự tồn tại rất thần kỳ.
Những năm gần đây, quá trình kiến thiết của Trùng Khánh rất tốt, việc quản lý thị trường bất động sản cũng tốt. Và nhờ ưu thế giá nhà thấp, giá hàng hóa cùng những thứ khác đều rẻ, đã hấp dẫn một nhóm lớn "không phải con người" đến sống. Lại thêm địa hình ở Trùng Khánh rất phức tạp, trời âm u và sương mù hầu như quanh năm, ánh nắng ít, tia tử ngoại yếu. Điều kiện sống như vậy rất phù hợp với ma cà rồng, cho nên nơi này rất được nhiều ma cà rồng trên khắp thế giới yêu thích.
Từ tháng 1 năm 2015, Hiệp hội thống nhất ma cà rồng chính thức được dời đến Trùng Khánh với quyết tâm cắm rễ thật sâu ở khu Sơn Thành mỹ lệ này, cống hiến hết mình vì một tương lai tốt đẹp cho mà cà rồng trên toàn thế giới.
Đó là những thông tin cơ bản mà Lý Bồi Bồi phổ cập cho tôi khi tôi mới dọn đến. Lúc đó tôi chỉ nghĩ những điều đó thật nhảm nhí nhưng bây giờ tôi đã sâu sắc nhận thức được sự nông cạn cùng sai lầm của bản thân....
"Tớ đoán anh tớ còn phải bận bịu thêm một khoảng thời gian nữa. Mà như vậy đương nhiên lúc này cậu không thể trả tiền nhà. Không bằng chúng ta đi ăn mừng một chút đi?"
"Tiểu Tín, khi chờ đợi quá lâu cậu cũng hận đời giống anh tớ đó. Điều chúng ta hôm nay chúc mừng không chỉ là Mãng Tử tai qua nạn khỏi mà còn chúc mừng cậu rốt cuộc cũng có tiền trả tiền nhà! Dạo gần đây tớ mới biết thêm một quán bar, rượu ở đó uống rất ngon! Tiền tiêu rồi có thể kiếm lại nhưng những thời khắc tốt đẹp thì không thể quay lại đâu! Đi đi mà!"
Thế là tôi đơn giản bị những lý sự cùn của Lý Bồi Bồi thuyết phục.
Sau khi đem Lý Mãng Tử về nhà xong, tôi cùng cô ấy đi xõa một phen.
Ở khu Bia Giải Phóng vẫn náo nhiệt như thường lệ. Tôi với Lý Bồi Bồi một mạch đi thẳng tới quán bar mà cô ấy nói. Bầu không khí ở đó không tệ, còn có ca sĩ hát trên sân khấu. Đây không phải kiểu quán bar ồn ào, có đánh đấm, mà là một nơi hoàn hảo cho những cuộc nói chuyện phiếm, chém gió và bông đùa.
Vừa uống xong hai ba ly, ánh mắt của Lý Bồi Bồi đã dời đến đặt trên người đàn ông ngồi bên cạnh mình. Chưa nhìn được bao lâu thì liên tục có nhiều gã đàn ông khác đến tìm cô ấy bắt chuyện.
Tôi cầm ly rượu của mình, ngay ngắn ngồi ở một bên.
Lý Bồi Bồi luôn muốn tìm một đối tượng để hẹn hò, yêu đương. Nhưng do không có nhiều điều kiện gặp gỡ nên quầy rượu trở thành nơi xã giao vô cùng quan trọng của cô ấy.
Lý Bồi Bồi muốn tìm được một người có thể khiến cho trái tim yên tĩnh như mặt hồ của cô ấy phải gợn sóng.
Mà tôi từ tận đáy lòng đối với chuyện này có chút suy nghĩ phiến diện. Tôi cho rằng, những gã đàn ông suốt ngày lang thang ở các quán rượu hay có thể tùy tiện đến bắt chuyện với phụ nữ chẳng phải là thứ tốt lành gì.
Tôi lơ đãng nhìn quanh một vòng. Ở xung quanh quầy rượu đang có nhiều nhóm tụ năm tụ ba lại tán dóc. Có người tới để tìm say, có người thì tới cùng bạn bè thư giãn, có người vì công việc, có người chỉ để giải trí. Nhân viên phục vụ đi lại như con thoi, mời khách uống thêm vài ly nữa. Bartender đang lau ly cốc, khi anh ngẩng đầu lên nhìn những vị khách ngồi ở trước quầy, ánh mắt lại ánh lên sự chán nản khi ngày nào cũng phải lặp đi lặp lại một công việc.
Nhân gian có vô vàn sắc thái khác nhau, ở nơi quán bar nho nhỏ này cũng phần nào thể hiện điều đó.
Theo tôi thấy, thứ nổi bật nhất ở đây chính là Lý Bồi Bồi. Cô ấy khác xa với thế giới này, có lẽ vì vậy nên rất dễ thu hút sự chú ý của người khác....
Nhưng chờ đã...
Ánh mắt của tôi khẽ dừng một chốc, nơi góc khuất chỉ có một người đàn ông đang ngồi.
Người đó mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, anh ta không làm gì mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt. Không khí xung quanh anh ta như ngưng đọng lại. Sự trầm tĩnh đó cùng sự huyên náo của cả quán bar này như hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.
Dưới ánh đèn led đỏ đang không ngừng chuyển động trên cao, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của anh ta. Đường nét khuôn mặt vô cùng anh tuấn, trong đôi mắt trong veo như thủy tinh kia ánh lên sự lạnh lùng mà tôi chưa bao giờ thấy qua. Anh ta ngồi ở đó, giống như một thanh kiếm lúc nào cũng có thể tuốt khỏi vỏ.
Tôi hoàn toàn bị anh ta hấp dẫn.
Và có lẽ, bạn luôn có thể cảm nhận được nếu bản thân đang bị nhìn chăm chú.
Anh ta khẽ chớp mắt, hơi hơi quay đầu, ánh mắt không sai lệch chiếu thẳng đến tôi.
Trong giây phút bốn mắt gặp nhau đầy ngắn ngủi ấy, lòng tôi lại xuất hiện một cảm giác run sợ, hệt như ai đó đang lấy kiếm kề cổ mình.
Người này...
"Tô Tiểu Tín!", Lý Bồi Bồi gọi tôi, cũng giúp tôi thoát khỏi sự "gông cùm" của ánh mắt ấy. Khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy những tên đàn ông lúc nãy đã bị đuổi đi hết. Bây giờ cô ấy đang đứng ở bên cạnh tôi và nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi ở góc khuất đó với biểu cảm tôi không hiểu được.
"Làm sao vậy?", tôi hỏi cô ấy.
"Đi thôi, đi thôi, mau lên!", Lý Bồi Bồi trực tiếp kéo tay tôi nhanh chóng rời khỏi quán bar. Chúng tôi cuống quýt đi ra cửa, sau một hồi dẫn tôi đi qua không biết bao nhiêu ngả rẽ, Lý Bồi Bồi mới dừng lại rồi không ngừng chà xát lên cánh tay mình than thở, "Ôi, hù chết tớ rồi, da gà da vịt nổi hết cả lên rồi nè. Sau này nhất định tớ phải luôn mang theo Đản Đản mới được, con bà nó thế giới này thật nguy hiểm."
Tôi có chút mờ mịt hỏi, "Sao vậy? Người ban nãy là ma cà rồng hả? Có phải hai người đã dùng tốc độ mà người trần mắt thịt như tớ không thấy được đấu qua một trận rồi không?"
Bồi Bồi trừng tôi một cái, "Cái gì mà 'tốc độ người trần mắt thịt không thấy được' ở đây, cậu bớt xem anime lại chút đi". Cô ấy vẫn tiếp tục chà xát cánh tay, "Anh ta không phải là ma cà rồng, tớ cũng chẳng nhìn ra được anh ta là loài gì nữa, nhưng tuyệt đối không phải con người!"
Trên thế giới có rất nhiều yêu quái, tinh linh, những yêu quái trong truyền thuyết cùng những người có năng lực siêu nhiên. Theo cách nói của họ thì họ chính là loài "Phi nhân loại"
Sau thế chiến thứ hai, cùng với việc thành lập của Liên Hợp Quốc - sự ứng phó với thời đại mà thông tin và vũ trang đang ngày càng phát triển, loài thiểu số "Phi nhân loại" vì tránh bị tàn sát hàng loạt, ma cà rồng, tinh linh, yêu quái và nhiều tộc khác đã quyết định hình thành một liên minh nhằm giúp đỡ nhau, hỗ trợ nhau trong cuộc sống, trong thế giới mà con người ngày càng đông đúc này. Vì lẽ đó, "Liên minh phi nhân loại thế giới" chính thức ra đời.
Liên minh này cũng giống như Liên Hợp Quốc của con người, ngoài cấp quản lý cao nhất ra còn có Ủy ban quản lý phi nhân loại Trung Quốc, Ủy ban cấp tỉnh, cấp thành phố...
Những loài khác nhau sẽ có những hiệp hội khác nhau, như hiệp hội ma cà rồng, hiệp hội người sói, hiệp hội người cá... nhiều không sao kể hết. Bọn họ tuy nói sống lẫn trong xã hội loài người nhưng thật chất là một quần thể rất lớn.
Tôi vốn đã quen với cuộc sống có sự tồn tại của những loài "Phi nhân loại" này nên cũng không còn sợ hãi gì, Lý Bồi Bồi càng không đáng nói. Với tôi, cô ấy vô cùng lợi hại, ngay cả sói nhỏ và Mỹ Mỹ cũng không đánh lại cô ấy.
Còn về phần Lý Đỗi Đỗi thì tôi lại chẳng biết tí ti gì về sức mạnh của hắn nên chỉ có thể dùng cách nói của Bồi Bồi để hình dung, "Hai người bọn tớ nếu có đánh nhau ấy hả thì mười Lý Bồi Bồi tớ đây cũng không đủ cho anh ấy đánh!". Nhưng dù Lý Đỗi Đỗi có mạnh như vậy thật thì Lý Bồi Bồi cũng không ngu dại gì mà thử đấu với anh mình.
Hôm nay khi gặp người lạ mặt kia, việc cô ấy chưa đấu đã run như thế thật khiến tôi kinh ngạc. Dù cho ánh mắt của người đó quả thật....
"Nói chung sau này chúng ta đừng đến quán bar ấy nữa", Lý Bồi Bồi cúi đầu nhìn đồng hồ, "Úi chao, sắp 10 giờ rồi, tớ phải lên lớp đây. Cậu về trước nhé, trên đường về nhớ cẩn thận đó!"
Tôi vẫy tay chào tạm biệt cô ấy sau đó ngồi lên xe buýt chầm chậm ra về.
Xe buýt đi qua mấy ngọn núi, kẹt xe hết mấy lần nên lúc xuống trạm đã gần 11 giờ đêm. Từ đây về chung cư phải mất gần 20 phút đi bộ mà trời thì đang mưa giăng lối. Thời tiết như vậy ở Trùng Khánh không có gì là lạ cả.
Tôi đội nói lên đang định chạy về thì bước chân bỗng đạp lên một bóng đen trải dài dưới đất. Khi ngẩng đầu tôi liền nhìn thấy Lý Đỗi Đỗi trang phục sang trọng, tay nhét túi quần tay cầm dù đen đang đứng trước mặt mình.
"Cô đã đi đâu vậy?"
Giọng nói của hắn trầm thấp và vẫn mang theo sự hẹp hòi thường ngày của riêng mình. Nhưng có lẽ do tôi quá mệt, nên khi âm thanh đó hòa vào tiếng mưa tí tách bên ngoài, truyền vào tai tôi lại khiến tôi có ảo giác rằng.... hắn đang quan tâm mình.