Nghĩ mà cay, mất page giờ up truyện lại tiếc cái album đầy đặn cũ :'(
#Vy
___***___
#trans: Đặc Lôi Tây
Chương 27
Tôi cảm thấy chỉ có những người nội tâm đầy oán khí mới có thể mọi lúc mọi nơi cạnh khóe người khác. Tiêu biểu như tên Lý Đỗi Đỗi này.
Tôi khó chịu thu ra giường xong liền trừng mắt hỏi, “Quý ngài đây nửa đêm nửa hôm không đi làm, chả lẽ rảnh rỗi đến nỗi lên sân thượng ăn trộm đồ à?”
“Hừ”, tuy hắn ta chỉ khẽ hừ một tiếng song lại chứa đầy sự lạnh lẽo cùng xem thường, “Các người thì có cái gì đáng cho tôi trộm chứ?”
“Chúng tôi….”
Tôi rất muốn nói đỡ cho bản thân, Bồi Bồi, Mỹ Mỹ và cả người sói nhỏ nữa. Tiếc là, chữ “nghèo” này, quả là nỗi đau khổ khiến người ta không thể phản bác được gì.
Chúng tôi thật sự chẳng có gì đáng để trộm.
Mặc dù tôi đã được tăng tiền nhuận bút nhưng chỉ mới tháng này thôi, đến cuối tháng mới được tính lương, dù muốn rút tiền cũng phải đợi tháng sau mới rút được.
Tiền nhuận bút hai tháng trước đã cho Mỹ Mỹ mượn hết, hơn nữa tháng rồi lại không vẽ vời được bao nhiêu. Tháng này tôi có 3500 tệ, trả tiền nhà cho Lý Đỗi Đỗi hết 1500 tệ, nhưng còn thiếu hắn hai tháng. Giữ lại khoảng 1000 tệ sinh hoạt phí, còn dư 1000 tệ thì trả tiền nhà cho Vệ Vô Thường…
Đúng vậy, với tình hình nghèo túng hiện tại, tôi vẫn còn phải giúp anh ta trả tiền nhà.
Ban đầu khi Vệ Vô Thường nói anh ta sẽ vào đây sống, tôi ngàn vạn lần không nghĩ sẽ ở lại lâu đến vậy.
Ngay cả bản thân anh ta cũng không ngờ được, việc tìm kiếm người đàn ông xuyên thời không ấy vốn tưởng sẽ rất nhanh thôi, song sau một tháng khổ cực lại chẳng có thu hoạch gì…
Về phần ông lão Vạn Sự Nan kia, từ sau cái lần ông ấy tự lộ diện đưa cho tôi món quà kia thì liền đem theo tất cả những gì ông ấy biết mà biến mất dạng, hơn nữa lại chẳng biết ông ấy đã đi đâu. Cho nên Vệ Vô Thường cũng không có cơ hội gặp mặt.
Tháng trước, để thể hiện là một đại tướng quân có tinh thần trách nhiệm, Vệ Vô Thường quyết định sẽ không tiếp tục chịu đựng việc bản thân ngồi không, không có việc làm, chịu đựng sự chế giễu cả ngày của Bồi Bồi và hơn hết là món nợ vật chất lẫn tinh thần của tôi. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Hiệp hội phi nhân loại, anh ta đã có được một tấm chứng minh nhân dân, từ đó có thể tự ra ngoài tìm việc.
Anh ta, ngày xưa là đại tướng quân, ngày nay là cương thi vương, lợi dụng phẩm chất tốt đẹp ưu tú của một người lính, tính cách kiên cường, tầm nhìn xa trông rộng, cơ thể khỏe mạnh, biết nắm bắt cơ hội, dũng cảm thiện chiến, biết vượt lên chính mình…. Cuối cùng, Vệ Vô Thường đã tìm thấy một công việc tại một trung tâm thương mại cao cấp... Công việc bảo vệ.
(Tây: lạy má Cửu, bả liệt kê cả đống phẩm chất cuối cùng lại đi làm bảo vệ lol)
Khung cảnh phải đối mặt với kẻ địch lúc nào cũng lăm lăm đem đao bên mình ngày trước, giờ đã biến thành cảnh các cô gái xinh đẹp xách túi lủng lẳng dạo loanh quanh. Còn tiếng vó ngựa ầm ĩ bên tai giờ cũng biến thành tiếng giày cao gót bước đi trên nền gạch.
Vệ Vô Thường từng đến trước mặt tôi hứa rằng, một khi vừa nhận lương xong anh ta nhất định sẽ trả tiền cho tôi. Tôi có thử hỏi cảm nghĩ của anh ta về công việc này, không ngờ sau đó tôi lại nhận được một câu trả lời vô cùng nghiêm túc.
“Thương trường như chiến trường, giữa công việc bảo vệ và việc ra trận giết địch không cái nào dễ hơn cả. Trong trung tâm thương mại bốn bề đều tiềm ẩn nguy cơ, dưới mỗi gương mặt tưởng chừng như vô hại ấy đều có thể che giấu những tâm cơ khó lòng nắm bắt. Những hiểm nguy đều ẩn mình dưới sự bình thường, mỗi khách hàng đều có thể là một mối đe dọa. Tôi lúc nào cũng phải cảnh giác phòng bị để ứng phó với những tình huống bất ngờ, đáng sợ nhất.”
“Cho nên anh đã xem họ như một mối nguy, bất cứ lúc nào cũng có thể diệt trừ sao?”
“Đúng, nhất định phải như thế, chỉ như vậy mới bảo vệ được trị an của khu mua sắm.”
Mối đe dọa lớn nhất ở đó sợ rằng là anh đấy!
Đương nhiên tôi không nói những gì mình nghĩ. Tôi trầm mặc rất lâu, đồng thời thầm nghĩ, sau này nhất định không đến trung tâm thương mại mà anh ta làm bảo vệ. Vì cảm giác bị một bảo vệ lúc nào cũng thầm giám sát bạn như nhìn một mục tiêu hàng đầu… quả thật không dễ chịu chút nào.
Bàn quá xa chủ đề rồi! Nói chung, tiền mà Vệ Vô Thường thiếu tôi, nhanh nhất phải đến tháng sau mới trả được. Còn về phần tiền cho Mỹ Mỹ mượn… thôi không nói nữa! Cho nên khi bị Lý Đỗi Đỗi châm chọc về tài chính của bản thân, tôi không cách nào cãi lại được.
Tôi im như thóc ôm quần áo, đang chuẩn bị đi thì bỗng hắn ta gọi tôi lại.
“Dư Mỹ Mỹ dạo này còn chạy bộ không?”
“Còn.”
“Nói cô ấy gần đây hạn chế ra đường đi”
Lòng hiếu kì của tôi bỗng nổi dậy, “Sao thế?”
“Chuyện mỹ nhân ngư lần trước tôi nói, sau hai tháng im hơi lặng tiếng thì gần đây đã có động tĩnh rồi.”
Tôi nhớ lại bức ảnh mơ hồ kia, nhớ đến gương mặt giống hệt A Hứa. Tôi ôm chặt ra giường, “Động tĩnh gì vậy? Hắn ta đến tìm Mỹ Mỹ sao? Hắn ta muốn cái gì?”
Lý Đỗi Đỗi đứng bên lan can sân thượng nhìn xuống, đôi mắt hơi híp lại, “Ai biết được.”
Tôi nhìn biểu tình kì lạ của hắn liền đi đến bên cạnh rồi nhìn xuống. Xung quanh đều là những căn nhà đã bị dở bỏ, chỉ còn một cây đa to lớn không biết bao nhiêu năm tuổi. Cây đa ấy mọc trên những bậc thang cũ kĩ dẫn vào chung cư. Gốc của nó vừa to vừa sâu, lại ngoằn nghèo bện chặt vào nhau. Chúng cứ thế đâm khỏi mặt đất, khiến xi măng của cầu thang bị vỡ ra, xà bần ùn ứ thành một đống. Nhưng cũng do nó mọc ngay ở trên đường mà rễ có không ít chỗ bị người ta giẫm đến bóng loáng hệt như được quét dầu.
Giờ phút này, dưới những mầm non mới nhú, tầng tầng lớp lớp lá mới và lá cũ cùng những cành cây quấn quýt đan xen, có một chấm màu đỏ nhỏ xíu lúc ẩn lúc hiện.
Theo kinh nghiệm của tôi, chắc chắn có người đang đứng bên dưới cây hút thuốc.
Tôi cau mày, cố gắng nhìn thật kĩ
Nhưng lúc tôi thò đầu ra nhìn cho rõ thì chấm đỏ ấy đã biến mất.
“Anh thấy được người đứng dưới đó là ai không?”, tôi quay đầu hỏi Lý Đỗi Đỗi.
Hắn ta liếc tôi một cái, “Cô, là một CON NGƯỜI nghèo rách”, hắn ta cố ý nhấn mạnh hai chữ này, “Nếu như còn có chút thông minh thì nên biết bản thân nên làm gì rồi chứ?”
Tôi lạnh lùng hỏi, “Ồ, tôi nên làm gì thế?”
“Cố gắng làm việc, bớt lo chuyện bao đồng.”
“……..”, tôi hít sâu một hơi, “Tôi về làm việc đây, tạm biệt ông chủ.”
“Còn việc này nữa."
“Việc gì?”
Lý Đỗi Đỗi quay đầu nhìn tôi hồi lâu, tôi không biết hắn ta đang suy ngẫm điều gì, nhưng rốt cục vẫn phun ra một câu, “Tuy rằng trời đã nóng lên nhưng tốt nhất đừng để điều hòa thấp quá”
Tôi không dám tin nói, “Tiền điện là do tôi trả, anh quan tâm chuyện này làm gì?”
(Tây: người ta quan tâm sức khỏe chị mà)
Hắn ta nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch. Tôi nghĩ hình như hắn chuẩn bị mắng mỏ tôi song cuối cũng vẫn cố gắng nhịn xuống, mặt có chút lạnh lùng nói, “Sợ máy của cô chạy quá tải sẽ nóng lên rồi làm cháy nhà.”
“Vậy thì nên trách máy lạnh anh mua quá kém chất lượng.”
Lý Đỗi Đỗi lạnh nhạt liếc nhìn tôi, không muốn cùng tôi đôi co thêm nữa mà quay người đi thẳng. Tôi thầm mắng hắn không biết mắc chứng gì, nhưng cũng lười quan tâm, bèn vừa nghiềm ngẫm lại tấm ảnh mỹ nhân ngư vừa ôm đồ đi xuống nhà.
Khi về đến nhà, sau khi bọc ra giường xong rôi liền mở điện thoại, cùng lúc đó tôi thấy được những tin nhắn của Jiji-chan.
“Tiểu Tín Tiểu Tín, cậu mau vào khu bình luận xem đi.”
“Hôm nay có một Boss cực lớn trên Weibo đề cử truyện của cậu nên giờ khu bình luận của cậu muốn nổ tung luôn rồi.”
“Độc giả khen ngợi tới tấp, cậu sắp nổi tiếng rồi.”
“Cho tớ ôm chân đại gia, chờ được phi thăng nào.”
Câu cuối còn gửi kèm thêm biểu tượng ôm chân.
Tôi nhìn mấy tin nhắn này mà ngẩn người, sau đó nhanh như bay mà mở máy tính lên, bật trang web vào khu bình luận. Chỉ trong một đêm, số lượng bình luận tăng lên hơn 500 cái. Tôi kéo trang web xuống nhìn một lượt, tất cả bình luận ấy đều đang bàn về truyện của tôi, có người nói về tình tiết, có người khen bố cục truyện, có người lại khen nhân vật. Nhiều hơn thảy chính là like, thả tim và chia sẻ.
Thật ra lúc trước không phải là không có ai bình luận, song bất ngờ lại có được một lượng lớn bình luận thế này đối với tôi mà nói quả là một cú hích vượt bậc. Tôi vô cùng kích động.
Tim tôi nhảy lên loạn xạ, một sự vui sướng khi được người khác tán dương từ đáy lòng trổi dậy, khiến da trên người tôi đều chợt ngứa ngáy, giống hệt cảm giác được crush tỏ tình vậy.
Tôi công nhận, tôi nổi danh rồi, có một niềm đắc ý nho nhỏ dần xuất hiện.
Dạo một vòng các bình luận xong, tôi quay lại trả lời tin nhắn của Jiji-chan
“Tớ vừa mới thấy, nhìn đến ngu người luôn ấy. Có chuyện gì vậy, tớ hoàn toàn không biết luôn.”
Jiji-chan rất nhanh liền trả lời, “Trên weibo có một boss bự tên là Đắc Ba Đắc đề cử truyện của cậu, nói là đọc xong phiên ngoại về mỹ nhân ngư đã khóc, cho nên các fan của cô ấy mới điên cuồng đi tìm và đọc.”
Tôi bấm liền ba dấu chấm than và gương mặt kinh ngạc, tôi hỏi, “Ôi thánh thần ơi, không thể nào! Thanh xuân của tớ toàn xem truyện của Đắc Ba Đắc không đấy. Từ thời cấp hai đã bắt đầu xem truyện tranh của cô ấy trên tạp chí rồi! Trời ơi, nữ thần của tớ đó!”
“Haha, cậu mau chóng tạo tài khoản weibo đi, cố gắng cùng Boss làm thân, nói không chừng còn được ôm chân Boss và có cuộc sống hạnh phúc nữa!”, Jiji-chan hỏi tôi, “Mà nói đi nói lại, cậu vẽ truyện tranh cũng mấy năm rồi, sao ngay cả tài khoản weibo cũng không có thế?”
Tôi trầm mặc hồi lâu, sự vui sướng như được crush tỏ tình khi nãy đã bị tụt xuống một chút.
Bản thân là một người ở xã hội hiện đại, thích anime, lại vẽ manga, tôi làm sao không có weibo chứ.
Đương nhiên là tôi có, chỉ là sau khi chia tay với bạn trai cũ, tôi đã bỏ không dùng nữa.