Lâm Y thầm nghĩ : Phương thị cứ thường xuyên sai thím Nhâm đến cửa nháo, đủ làm người ta phiền lòng, không bằng tố khổ cho Dương thị nghe, cho dù Dương thị không làm chỗ dựa cho mình được, hỗ trợ nói hai câu cũng có thể.
Chủ ý đã quyết, nàng sai Thanh Miêu khóa cửa, chủ tớ hai người đi theo Lưu Hà đến phòng Dương thị. Dương thị ngồi trước bàn thờ Phật, một tay lần hạt, một tay gõ mõ, thấy các nàng đi vào liền gọi Điền thị thay mình, bản thân đứng dậy nói chuyện với Lâm Y. Lâm Y kể lại việc vừa xảy ra, nói. “Tôi một thân một mình, bên người chỉ có cái nha đầu nhỏ tuổi, thím Nhâm cứ đến nháo như vậy, thật làm người ta sợ hãi”.
Dương thị sắc mặt nghiêm túc, chưa nói nửa câu có lệ liền đồng ý ra mặt thay nàng. Lâm Y không ngờ bà sảng khoái như vậy, tạ ơn lại tạ ơn mới rời đi. Dương thị chờ nàng vừa đi, liền sai Lưu Hà. “Đi mời Đại lão gia lại đây”.
Lưu Hà lĩnh mệnh mà đi, tìm đến phòng Trương Trọng Vi gọi Trương Đống về. Trương Đống có chút bực. “Chuyện gì gấp gáp, tôi đang dạy Nhị lang viết văn, chớ để chút việc lông gà vỏ tỏi phiền tôi, chậm trễ tiền đồ Nhị lang thì thế nào cho phải”.
Dương thị nói. “Tiền đồ của cháu nó cũng sắp bị mẹ nó làm hư mất, lão gia có dạy viết văn nhiều nữa cũng vô dụng”.
Trương Đống hiểu được Dương thị không phải người thích hù dọa vớ vẩn, vội hỏi nguyên do.
Dương thị liền kể chuyện thím Nhâm sang khuyên Lâm Y đi nhà họ Phương làm thông phòng, nói. “Nhị phòng quá mức hồ đồ, chủ ý như vậy cũng nói ra được, vị hôn thê của Nhị lang đi nhà họ Phương làm nha hoàn thông phòng, nhà họ Trương chúng ta còn mặt mà xấu hổ sao?”.
“Vừa mới? Là nhà Phương Duệ?”. Trương Đống và anh trai Phương thị là Phương Duệ cùng là đồng liêu chốn quan trường, từng giao tiếp, biết được ông ta là người thế nào, vội la lên. “Việc này nếu bị Phương Duệ biết nhất định rêu rao ra ngoài, y tuyên dương cho tất cả mọi người đều biết, tôi còn mặt mũi nào mà xuất sĩ làm quan nữa?”.
Ông ta tức giận đến râu loạn run, không cần Dương thị đưa ra chủ ý, tự mình đi tìm Trương Lương mắng một trận. Trương Lương luôn mãi cam đoan Phương Duệ không biết việc này mới thoáng làm ông ta tiêu cơn tức. Trương Đống nói. “Chú mở miệng há miệng đều cắn chặt hai chữ tiền đồ của con trai, đến phút trọng yếu lại bỏ mặc không quan tâm, cứ như vậy tôi thấy khoa thi kì này khỏi đi thi nữa đi”.
Trương Lương không cho là đúng, nói. “Lâm Tam nương tự hủy hôn ước, nguyện ý đi nhà họ Phương làm thông phòng, liên quan gì đến tiền đồ của Trọng Vi? Cho dù nhà chúng ta lui hôn, người khác cũng không nói được gì”.
Trương Đống cả giận. “Nếu chú phải từ hôn thì cứ đường đường chính chính mà từ hôn, vì sao phải làm việc xấu xa như vậy? Lỡ đâu có người một mực chắc chắn chú bức con gái nhà lành đi làm thiếp, chờ có hậu quả cho chú nhận”.
Trương Lương nghĩ đến bản thân suýt nữa làm hỏng mất đường làm quan của con mình, lật đật nhận lỗi với Trương Đống, hung tợn hăm. “Đều là người đàn bà ngu xuẩn đó gây ra, xem em mắng bà ta”.
Trương Đống nhìn ông ta như vậy, cũng tưởng đó là ý của Phương thị thật, không tiện quở trách em dâu trước mặt em trai, đành dặn dò Trương Lương quản thúc Phương thị nghiêm một chút. Trương Lương liên tục gật đầu, tiễn anh trai ra cửa, quay đầu liền gọi Phương thị đến, mắng như tát nước. “Tiện phụ, được việc không đủ bại sự có thừa, tôi nói bà đi khuyên, không phải đi đánh nhau với Lâm Tam nương, tốt lắm, để nó bẩm báo cho Đại tẩu, làm tôi bị Đại ca mắng một trận”.
Phương thị đang định đi bắt đền Lâm Y đánh thím Nhâm sưng một cục trên trán, chưa xuất phát thì nghe câu này, nói. “Chuyện này liên quan gì đến Đại phòng, bọn họ cũng quản rộng quá đi”.
Trương Lương kể lại cho bà ta ban nãy Trương Đống giảng giải quan hệ lợi hại thế nào, răn. “Dù là Lâm Tam nương hay ca ca bà, chỉ cần một trong hai người khăng khăng chúng ta bức bách con gái nhà lành đi làm thiếp, đường làm quan của Đại ca và tiền đồ của các con coi như đều bị bà làm hỏng hết”.
Phương thị nói giảm nói tránh, thầm thì. “Ca ca tôi có phải người như vậy đâu”.
Trương Lương không quan tâm bà ta, ngồi im uống trà, qua nhất thời, nói. “Bà tự mình dẫn thím Nhâm đi nhận lỗi với Lâm Tam nương, nói việc đó do người hầu không nghe lời tự tiện làm chủ, không liên quan đến bà”.
Đâu phải lần đầu Phương thị giá họa cho thím Nhâm, không cần nói thêm, có điều bắt bà ta đi nhận lỗi với Lâm Y, bà ta không muốn. “Trong nhà sự tình một đống, tôi phân thân không được, để thím Nhâm tự đi nhận lỗi là được”.
Trương Lương đột nhiên cảm thấy nói chuyện với bà ta quả là mất sức, còn không hiệu quả bằng phang cho một cái ghế. Quả nhiên, ông ta vừa chợm lật ghế đẩu, Phương thị liền phi ra ngoài hét gọi thím Nhâm, bảo thím Nhâm làm mặt như khóc tang, đi cùng bà ta sang phòng Lâm Y. Tới cửa phòng nhìn thấy, Lâm Y đang dạy Thanh Miêu cắt giấy trang trí cửa sổ mấy chữ cát tường phúc, câu đối “Hằng năm có dư” đỏ au thật đáng yêu, bà ta mượn này mào đầu, khóe miệng xếch lên nở nụ cười. “Tam nương tử khéo tay quá nha, cũng cắt cho nhà ta mấy câu?”.
Mới sai người hầu đến nháo nhà người ta xong, quay đầu liền đòi người ta cắt câu đối tặng, Thanh Miêu không hiểu đây là kiểu logic gì nữa, không chào hỏi, không rót trà, ngồi yên bất động. Lâm Y ngửa đầu cười. “Tiểu nha đầu bị tôi làm hư, Nhị phu nhân mau mời ngồi”.
Phương thị hung ác trừng mắt Thanh Miêu, gắng không nổi đóa lên, ngồi xuống cạnh bàn, nói lại y những gì Trương Lương dạy, lại kêu thím Nhâm qua để bà ta xin lỗi Lâm Y. Thím Nhâm bây giờ mới hiểu vì sao bà ta phải giả bộ mặt như khóc tang, đại hận, lại không thể không nghe theo, mơ hồ lí nhí vài câu xin lỗi không chút thành ý.
Lâm Y hiểu hai người này là làm bộ làm dáng, cũng lười truy đến cùng, gật đầu coi như cho qua. Phương thị thấy nàng thuận theo không bám riết tới cùng, nghĩ đến có thể về báo cáo kết quả cho Trương Lương, thoải mái đứng lên cười cười nói mấy câu không mặn không nhạt, dẫn thím Nhâm rời đi.
Thanh Miêu đứng trước cửa nhà nhổ một ngụm nước bọt, hỏi Lâm Y. “Tam nương tử, chủ tử xem người như bọn họ, làm gì có một tia thành ý, vì sao chủ tử không cho em nói Nhị thiếu gia biết, để thiếu gia lý luận với Nhị phu nhân”.
Lâm Y nghiêm khắc đe. “Nhị thiếu gia đang khổ công đọc sách, có thể nào để thiếu gia phân tâm”.
Thanh Miêu không dám nhắc lại, nhưng miệng dẩu lên thật cao, căm giận nói. “Bà ta cứ khi dễ chúng ta như vậy, chẳng lẽ quên đi?”.
Lâm Y nói. “Chọc bà ta làm chi, cách xa được bao nhiêu thì tận lực cách xa”.
Câu này Thanh Miêu ủng hộ, gật đầu. “Bà ta như con chó điên ấy, gặp người nào cắn người nấy, chính xác là cứ gặp là rẽ đường khác mà đi mới tốt”.
Lâm Y cười đánh yêu cô một cái, nói. “Đừng có nói bậy, cẩn thận người khác nghe thấy ta cứu không được đâu”.
Thanh Miêu giả cái mặt quỷ, lại nói tiếp. “Đại phu nhân bản lãnh, có thể bắt Nhị phu nhân tới cửa xin lỗi, lúc trước em nghĩ cũng không dám nghĩ”.
Lâm Y cầm kéo cắt tiếp câu đối, thầm nghĩ : đây là cái gọi là dựa cây hưởng bóng mát đó sao? Tuy nói Dương thị bảo hộ nàng có dụng ý không rõ, nhưng cố kị nhiều như vậy làm gì, có thể ngăn phen nào thì cứ ngăn, Dương thị và nàng không có mâu thuẫn cũng không có lợi ích gì cần tranh đoạt, hà tất giấu giếm, xem ra không phải muốn hại mình.
Trang trí cửa sổ xong, Thanh Miêu tặng một bộ đến phòng Dương thị, Dương thị nhìn thấy yêu thích vô cùng, sai Lưu Hà xuống bếp nấu hồ dán, dán lên cửa sổ. Thanh Miêu nhân cơ hội cũng xin một chén hồ, bưng về cùng Lâm Y dán cửa sổ.
Kế hoạch tặng Lâm Y đi nhà họ Phương làm thiếp thất bại, Phương thị ở nhà nhìn một vòng không chọn được ai, lúc này lại gần thời điểm sang năm mới, đành phải gác lại chuyện này, chờ qua năm mới hãy tính. Qua mấy ngày, đến giao thừa, Đại phòng Nhị phòng nhà họ Trương thương lượng, cảm thấy dù đã phân gia nhưng năm mới vẫn nên cùng nhau ăn mừng, Dương thị đề nghị hai nhà phân công chay mặn tự nấu, xong sẽ hợp lại thành một bàn, Phương thị đang không muốn chung đụng nhà bếp với Đại phòng, liền gật đầu đồng ý, sai người hầu lo liệu.
Bếp Đại phòng, Lưu Hà và Điền thị nhất tề ra trận, Lâm Y dẫn theo Thanh Miêu hỗ trợ, bọn họ bốn người, cách vách chỉ có thím Nhâm thím Dương hai người, thực lực cao thấp khác biệt. Thím Nhâm nhìn ngứa ngáy khó chịu, cố tình xách tảng thịt muối đến cửa khoe khoang, làm bộ kinh ngạc hỏi Lưu Hà. “Nhà các người sao ngay cả chút thịt khô cũng không có?”.
Đại phòng hai tám tháng chạp gom tiền mua khối thịt heo, không kịp hun khói, tự nhiên không có thịt khô. Lưu Hà bực tức, cãi lại. “Thịt của bà nhìn thì là thịt ngon đấy, nhưng không biết có bao nhiêu vụn ăn được vào miệng bà”.
Thanh Miêu thích cãi nhau với bà ta nhất, vội đến hát đệm theo. “Thịt nhà chúng tôi mặc dù không nhiều, nhưng người hầu được phân một nửa”.
Từ lúc Nhị phòng nhà họ Trương thiếu tiền, Phương thị trở nên keo kiệt hẳn, thím Nhâm nói không lại, ngượng ngùng quay về bếp, vừa tức vừa oán, lải nhải không để yên.
Lưu Hà và Thanh Miêu đứng ôm bụng cười to, Lâm Y nói. “Hai ngươi cũng yên tĩnh chút”.
Điền thị cũng nói. “Coi chừng bà ta đi cáo trạng với Nhị phu nhân”.
Lưu Hà nói. “Tam thiếu phu nhân cũng nhát gan quá, chúng ta là người nhà Đại phòng, Nhị phu nhân quản được lên đầu chúng ta sao?”.
Điền thị thấy Lưu Hà nói chuyện không cung kính, muốn trách cứ lại không dám đắc tội tâm phúc của Dương thị. Lâm Y thấy khóe mắt Điền thị bắt đầu phiếm hồng, vội hòa giải. “Năm mới năm me, hòa hợp êm ấm, hòa hợp êm ấm”.
Điền thị miễn cưỡng cười cười, bảo rằng đi nhóm lửa, cúi xuống trốn sau bếp lò.
Thanh Miêu thật thà, vội tranh. “Tam thiếu phu nhân, sao có thể để thiếu phu nhân nhóm lửa, mau để đó cho nô tỳ”. Lâm Y đoán Điền thị muốn trốn vụng trộm gạt nước mắt, vội ngăn cản Thanh Miêu, sai cô đi bờ sông rửa rau.
Lưu Hà bĩu môi, nhỏ giọng nói với Lâm Y. “Chính thất phu nhân tam môi lục sính cưới về, lại nhát như chuột, khó trách Đại phu nhân xem không hơn”. Lâm Y không muốn dây vào thị phi nhà bọn họ, im lặng không nói, đi đến thớt gỗ xắt thịt. Chờ Thanh Miêu về, nàng nhìn rau xanh mơn mởn ngon lành, nhớ đến do bản thân mình trồng, nhất thời ngứa tay đoạt lấy nồi niêu xoong chảo trong tay Lưu Hà, xào một đĩa dưa chuột thịt heo, nấu một mâm đậu hũ ma bà, lại lấy cải trắng muối chua giòn giòn làm mồi nhắm rượu, còn nấu một nồi canh xương thật lớn.
Lưu Hà và Thanh Miêu nhìn xem chảy cả nước miếng, chờ nàng làm xong vội vội vàng vàng bưng lên. Lâm Y cảm thấy mỹ mãn, bỏ đi tạp dề, cũng đi nhà chính ăn cơm. Không ngờ nhân chuyện thông phòng không thành, Phương thị ghi hận nàng, sai thím Nhâm ngăn nàng ngoài cửa, nói. “Cô hiện giờ không phải gởi nuôi ở nhà này, chẳng qua là cái khách thuê, sao có thể ăn chung cơm đoàn viên với chủ nhà”.
Dương thị nổi giận nhưng nghĩ đến thân phận Lâm Y đặc thù, còn chưa thành thân liền ăn lễ mừng năm mới với nhà chồng cũng không ổn, liền im lặng không lên tiếng.
Trương Trọng Vi sốt ruột. “Mẹ, so đo nhiều như vậy làm gì, cũng đâu phải người ngoài”.
Phương thị nói. “Như thế nào không phải người ngoài?”.
Trương Trọng Vi định nói “Đây là nương tử tương lai của con”, lại sợ trước mặt mọi người Lâm Y sẽ ngượng, quýnh quáng đến độ liên tục nháy mắt cầu cứu Trương Bá Lâm. Trương Bá Lâm đang định lên tiếng, Lâm Y đã tự xoay người rời đi, Thanh Miêu đi theo sau lưng nàng, quay đầu lại mắng một câu. “Ai hiếm lạ cơm tất niên nhà các người”.