Lâm Y hơi gật đầu, hỏi Trương Trọng Vi. “Bàn chuyện khởi hành mà mặt mày hớn hở vậy sao?”.
Trương Trọng Vi ầm ầm ừ ừ vài câu, rốt cuộc không chống đỡ nổi sức công phá của ánh mắt Lâm Y, nhỏ giọng nói. “Chẳng qua là ca ca ngại Hồng tiểu nương tử không đẹp”.
Lâm Y nói. “Nghị luận nhan sắc tiểu nương tử nhà lành sau lưng người ta, nên đánh”.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ca ca đương nhiên chột dạ, bỏ qua cho ca ca đi”.
Lâm Y nhớ tới bộ dạng khúm núm của Trương Bá Lâm trước mặt Lí Thư ban nãy, nhịn không được phì cười, dặn dò Trương Trọng Vi. “Không được học theo Đại ca”.
Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, nói. “Nương tử lại theo ta đi dạo một chút, mấy ngày chưa thấy thái dương”.
Lâm Y vốn là muốn khuyên chàng về phòng, thấy chàng nói đáng thương như vậy, liền im lặng, theo chàng cùng đi dạo trước khách điếm. Đợi bọn họ đi dạo xong, cả nhà đang tụ lại trong phòng Dương thị bàn chuyện, Lưu Hà đến mời. “Ở Đông Kinh không dùng tiền giấy, cũng không dùng tiền sắt, bởi vậy Đại lão gia Đại phu nhân đang thương lượng coi tính toán thế nào”.
Lâm Y đang đốc thúc Trương Trọng Vi rửa mặt mũi tay chân, nghiêng người trả lời. “Bẩm lại với Đại lão gia Đại phu nhân, chúng ta lập tức đến”.
Lưu Hà vâng theo lui ra.
Trương Trọng Vi dùng khăn lau tay, nói với Lâm Y. “Thiếu chút nữa đã quên, trước khi vào kinh chúng ta phải đổi tiền sắt sang tiền đồng. May mà phụ thân mẫu thân nghĩ tới, bằng không vào kinh lại đổi thì phiền toái lắm”.
Trước mắt bọn họ vẫn đang ở Tứ Xuyên, tiền sắt vẫn lưu hành tốt, Lâm Y cũng không biết tiền tệ Đại Tống không thống nhất, không khỏi âm thầm kinh ngạc, hỏi. “Vậy tiền sắt và tiền giấy còn có thể dùng làm gì?”.
Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, đáp. “Phía Bắc hình như cũng có một hai nơi dùng tiền sắt, nhưng phần lớn vẫn là dùng tiền đồng”.
Lâm Y lại hỏi. “Tiền giấy thì sao?”.
Trương Trọng Vi lắc đầu. “Theo ta biết, chỉ có trong đất Tứ Xuyên mới dùng tiền giấy thôi”.
Không có tiền giấy làm sao thuận tiện, trong đầu Lâm Y hiện ra cảnh kéo cả một xe tiền đồng đi mua đồ ăn, phụt cười. Trương Trọng Vi thấy nàng bỗng dưng cười, sờ sờ đầu, nói. “Đừng nghĩ tiền đồng càng đáng giá, đổi phiền toái rất nhiều, gia sản Đại tẩu mang theo không ít, ta đánh giá phải thuê tận mấy chiếc xe mới có thể mang hết tiền về thuyền”.
Lâm Y vốn đang nghĩ tới chuyện này, nghe chàng vừa nói, có chút lo lắng, vội kéo chàng sang phòng Dương thị. Trong phòng Dương thị, mọi người đã tới đầy đủ, Trương Lương và Phương thị ngồi bên trái, Trương Bá Lâm và Lí Thư ngồi bên phải, vợ chồng Lâm Y tiến vào chào, gần bên phải chưa có ai ngồi, trước tạ lỗi. “Đi dạo hơi lâu chút, trở về đã muộn”.
Không ai để bụng, chỉ có Phương thị trừng mắt liếc Lâm Y, bực tức nói. “Trọng Vi bệnh chưa khỏi hẳn, cô làm nương tử, sao có thể để mặc nó ra ngoài đi dạo, lỡ trúng gió bệnh tình tăng thêm thì sao?”.
Lâm Y còn chưa trả lời, Dương thị đã mở miệng. “Cứ ngột ngạt trong phòng mãi cũng không tốt, con dâu nên cùng Nhị lang ra ngoài đi lại một chút, phơi nắng”.
Mắt thấy hai vị trưởng bối sắp sửa vì một việc nhỏ mà đối đầu, Lâm Y vội lên tiếng hỏi Lí Thư, dẫn dắt đề tài dời đi nơi khác. “Đại tẩu, nghe nói chúng ta phải tha một thuyền tiền đồng đi Đông Kinh?”.
Lí Thư đương nhiên hiểu ý nàng, vội trả lời. “Đang quan tâm việc này đây, tiền đồng nhiều như vậy làm sao mang theo hết, không bằng mang tiền giấy vào kinh, Đông Kinh là đô thành Đại Tống, hẳn là đổi dễ dàng hơn Tứ Xuyên nhiều”.
Trương Đống thấy hai tiểu bối còn hiểu biết hơn hai trưởng bối, không khỏi âm thầm lắc đầu, lại nói. “Đông Kinh có nơi đổi, chỉ là thường hay ép giá, tiền giấy một quan chỉ đổi được tám trăm văn tiền túc mạch, mà không phải một ngàn văn”.
Phương thị nghe nói vào kinh đổi tiền bị thiệt, đương nhiên không chịu, vội la lên. “Con dâu, chúng ta đổi tiền ngay tại Tiếp Châu thôi”.
Lí Thư khó xử nói. “Tiền đồng mặc dù nhẹ hơn tiền sắt, nhưng rốt cuộc vẫn nặng, chẳng lẽ chúng ta phải thuê thêm một con thuyền chứa tiền?”.
Trương Đống nói. “Mướn thuyền cũng tốn không ít tiền, tha thêm một con thuyền chở tiền, quá rêu rao”.
Lí Thư nói. “Chính là vậy, nếu thực thuê, còn phải mướn vài tên bảo tiêu đi theo, tiền tốn còn nhiều hơn chênh lệch giá nữa”.
Lâm Y lần đầu ra khỏi Mi Châu, thế giới bên ngoài nàng một mực không hiểu, bởi vậy không thể góp ý gì, đành phải ngồi yên nghe, nàng vân vê bạch ngọc bội đeo cạp váy, đột nhiên nhớ tới khi xưa bần hàn, Trương Bát nương từng tặng nàng một khối bạc vụn, mơ hồ nghe nói ở Đại Tống trong một số trường hợp đặc thù, vẫn sử dụng vàng bạc, vì thế nhỏ giọng hỏi Trương Trọng Vi bên cạnh. “Đông Kinh không dùng bạc ư?”.
Trương Trọng Vi đáp. “Vàng bạc thường ngày không ai sử dụng, chỉ có nộp thuế, bổng lộc của quan viên, còn có mua bán giữa hai quốc gia mới dùng vàng bạc”.
Lâm Y nghe xong có chút thất vọng, nhưng Dương thị lại cao hứng, nói. “Chúng ta mang theo vàng bạc vào kinh, tới Đông Kinh lại đến cửa hàng vàng bạc đổi tiền đồng, thế nào?”.
Làm như vậy vô cùng thuận tiện, trước cầm tiền giấy đi mua vàng bạc, nhập kinh xong lại đến cửa hàng bán vàng bạc đi, chẳng qua một mua một bán, mang theo không ai thấy, qua tay cũng không thiệt, mọi người nghe xong đều khen chủ ý này hay.
Lí Thư nhiều tiền nhất, cười tươi nhất, tạ ơn Dương thị. “Ít nhiều do Đại phu nhân nghĩ ra diệu kế ấy, bằng không thật không biết làm sao cho phải”.
Dương thị khiêm tốn nói. “Đâu là chủ ý của ta, là vợ Trọng Vi nghĩ ra được”.
Lí Thư nói. “Cháu dâu thấy việc mua vàng bạc không nên gấp gáp, thứ quý trọng như vậy, bỏ lên thuyền trước không ai yên tâm được, không bằng chờ chúng ta quyết định khi nào khởi hành lại đến cửa hàng vàng bạc”.
Lâm Y gật đầu nói. “Đúng vậy, hai ngày nay thôi thì phiền toái Đại tẩu sai vài tên gia đinh đi hỏi thăm trước, chúng ta chọn một nhà gần bến tàu nhất, thuận tiện lúc đó làm việc”.
Lí Thư đồng ý, mọi người lại thương lượng một ít việc, sau đó tự về phòng.
Lại nói Trương Trọng Vi, uống thuốc liên tục hai ba ngày, thật sự chịu không nổi, tới ngày thứ tư, lặng lẽ đổ thuốc đi chỗ khác, không ngờ tới ngày thứ năm, bệnh khỏi. Lâm Y biết được việc này, mắng lão lang trung lòng dạ hiểm độc, muốn đi đập y quán của ông ta, Trương Trọng Vi ngăn nàng. “Việc này nói không rõ ràng, ai biết có phải vì uống thuốc của ông ta mấy ngày nay nên bệnh của ta mới tốt lên đâu”.
Lâm Y không tin, vẫn sai Thanh Miêu đến hỏi, lão lang trung kia quả nhiên nói. “Là uống thuốc ta bốc đến hôm qua mới chuyển biến tốt đẹp, hôm nay đã khỏi. Ngươi dám chắc nếu hắn không uống thuốc mấy ngày nay, hôm nay khỏe được sao?”.
Dương thị và Phương thị đều cho rằng việc này lừa đảo, rất tức giận, đặc biệt mời lang trung ở y quán khác đến tra xét đơn thuốc, nhưng lang trung hai ba nơi đều xem qua, bảo rằng không vấn đề, mọi người mới yên tâm.
Trương Trọng Vi khỏi bệnh, Lí Thư cũng bớt ốm nghén, vì thế cả nhà quyết định, rạng sáng trời chưa tỏ sẽ đi mua vàng bạc, mua xong lập tức lên thuyền, xuất phát. An bài như vậy chủ yếu là vì Lí Thư, chút tiền của Lâm Y ở nông thôn tính là giàu có, nhưng vào thành chỉ có thể xem là “Tạm sống”.
Tiền ít hao tâm tổn trí cũng ít, vợ chồng dẫn theo Thanh Miêu, lại mượn một gã gia đinh của Lí Thư, đổi hết sang vàng bạc, bỏ vào rương sắt nâng lên khoang thuyền, cất giấu.
Bọn họ đổi thành bạc, Lí Thư đổi là vàng, bởi vậy tuy nhiều tiền hơn bọn họ nhưng lúc dời lên thuyền lại ít hơn bọn họ một rương, Lâm Y hối hận vô cùng, than bản thân thiếu kinh nghiệm, sớm biết đã đổi thành vàng luôn, chỉ một hạp nhỏ nhỏ, mang theo tiện vô cùng.
Hối hận xong, lại cảm thán với Trương Trọng Vi. “Em còn tưởng mang vàng bạc theo quá rêu rao, sợ người ta nhòm ngó, không nghĩ tới gia sản cả nhà chúng ta gom lại chỉ có ba rương con con, xem ra vẫn là nghèo”.
Trương Trọng Vi nghe nàng nói xong, sầu não. “Mọi thứ ở Đông Kinh đều đắt đỏ, cả nhà chúng ta rồi biết phải sống sao đây?”.
Lâm Y buồn cười đáp. “Chàng và phụ thân có thể đi mưu chức quan, sợ chuyện gì”.
Trương Trọng Vi là quan tâm Nhị phòng, một mình Trương Bá Lâm làm quan, phải nuôi sống cả gia đình, không biết có ứng phó nổi không. Lâm Y an ủi chàng. “Đại tẩu còn tiền áp đáy hòm, không đói bọn họ được”.
Tuy nói dùng tiền hồi môn của nương tử mất mặt, nhưng thật sự đến mức phải đói bụng thì rồi cũng phải dẹp bỏ thể diện qua một bên, chỉ là không biết Trương Bá Lâm có chịu hay không. Trương Trọng Vi vì thế thở dài, cảm khái. “Dân cư trong nhà đông đúc cũng không tốt, khó nuôi sống”.
Giác ngộ cũng thật cao, Lâm Y ngạc nhiên liếc chàng, đang định khích lệ hai câu, Lưu Hà bẩm ngoài cửa. “Nhị thiếu phu nhân, Đại phu nhân mời thiếu phu nhân qua đó nói chuyện”.
Lâm Y vội sửa soạn dung nhan, đến khoang Dương thị, cúi người hỏi. “Mẫu thân tìm con có việc?”.
Dương thị đang lần chuỗi phật châu, nghe vậy mở mắt, nói. “Hồng tiểu nương tử kia mới vừa đến tìm ta, nói muốn đóng tiền cơm canh, con xem xem, tiền này nên thu hay không?”.
Hiện giờ Trương Đống và Dương thị một thân vô xu, tất cả chi tiêu đều là Lâm Y bỏ ra, bởi vậy Dương thị hỏi như thế Lâm Y nghe xong có chút khó xử, lẽ ra Hồng Hàn Mai là khách, không nên thu tiền, nhưng lên kinh đường xá xa xôi, không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu chi phí toàn bộ hành trình đè lên nàng, Lâm Y chịu không nổi.
Nàng không có cách nào hay, đành hỏi lại Dương thị. “Con dâu nhỏ tuổi, chưa gặp qua chuyện này, mong rằng mẫu thân dạy con”.
Dương thị thấy nàng thành khẩn, thực dạy nàng. “Hồng viên ngoại và phụ thân các con cũng không có giao tình gì sâu sắc, nhưng quả thật quen thuộc Nhị lão gia nhiều hơn, không ngại con đi hỏi ý Nhị lão gia Nhị phu nhân một chút”.
Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Hồng viên ngoại đã thân với thúc thúc hơn, vì sao không phó thác con gái cho thúc, ngược lại đưa đến chỗ chúng ta?”.
Dương thị lộ vẻ mặt khinh thường, nói. “Chắc là nhìn trúng nhà chúng ta nhiều người làm quan”. Nói xong lại bổ sung. “Trưởng nữ nhà bọn họ, gả vào nhà làm quan”.
Lâm Y hiểu, gật đầu nói. “Vậy con đến hỏi thúc thúc và thím”.
Khoang thuyền của Trương Lương và Phương thị ở ngay cách vách, nàng rời khỏi phòng Dương thị, đi sang phải hai bước. Trương Lương không ở, trong khoang chỉ có Phương thị, Lâm Y nói rõ ý đồ đến, Phương thị không chút do dự nói. “Đương nhiên phải thu, cũng không phải con cháu nhà chúng ta, vì sao phải nuôi không cô ta. Riêng khoang thuyền cô ta ở kia, cũng phải thu tiền”.
Lâm Y nói. “Khoang thuyền kia vốn là của Đại tẩu, cháu dâu không làm chủ được”.
Phương thị hào hiệp nói. “Cô không làm chủ được, ta có thể làm chủ, hiện giờ cô phải đến chỗ Hồng tiểu nương tử lấy tiền”.