Cậu ta không nhịn được nữa!
Lâm Nhân nhìn bạn cùng bàn của cô như một con chó hoang đột nhiên chạy ra khỏi phòng học:?
Sau khi vị trí của Triệu Khang trống không, thỉnh thoảng lại có những người khác ngồi xuống nói chuyện với Lâm Nhân, Lâm Nhân vốn đã nổi tiếng cho nên cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô thật sự bận rộn làm bài tập, cho nên cơ bản cũng không nghiêm túc nghe bọn họ đang nói cái gì, chỉ tùy tiện "Ừ ừ" trả lời, các bạn học nam giống như cũng không ngại cô không trả lời, không bao lâu sau, xung quanh Lâm Nhân và chỗ ngồi của Triệu Khang đều bị vây quanh một vòng người. Trên bàn Triệu Khang ngồi hai người, bên cạnh bàn Lâm Nhân ngồi một người, những người khác không có chỗ ngồi thì đứng ngay bên cạnh bàn, thỉnh thoảng còn có người không chút lý do cũng không ngừng đi ngang qua, mà ánh mắt của bọn họ, không ngoại lệ đều tập trung ở cùng một chỗ...
"Làm gì vậy? Tất cả đều vây quanh đây làm gì?!"
Rốt cuộc Triệu Khang đi WC về quơ cánh tay đuổi người.
Xem cậu ta như mù sao?! Đám người này nhìn chằm chằm vào ngực Lâm Nhân còn thiếu chút nữa là nhìn ra lửa! Một chút cũng không che giấu, người đứng phía sau Lâm Nhân kia, đầu càng ngày càng cúi thấp xuống, nước miếng đều sắp chảy trên người cô rồi.
Cậu vung tay đuổi mấy người ngồi trên bàn đi.
Tuy rằng cậu ta rất hiểu tâm trạng của bọn họ, ánh mắt của chính cậu ta cũng sắp dính vào trên người Lâm Nhân, cậu đi toilet vất vả lắm mới tiến vào thời gian hiền giả, kết quả trở về vừa nhìn thấy bộ ngực nẩy nở của Lâm Nhân... Thời gian hiền giả trong nháy mắt liền kết thúc.
Nhất là khi nhìn thấy cô bị vây quanh trong một bầy sói, đầu óc của cậu đã không thể khống chế mà xuất hiện cảnh Lâm Nhân bị những người này đẩy ngã xoa bóp, thậm chí bị đè ở trên bàn học của hai người bọn họ... bị lột sạch rồi luân phiên ch!ch cô...
Bọn họ có nhiều người như vậy, chắc chắn có thể khiến cho Lâm Nhân sảng khoái đến chết.
Nhưng mà! Đám người này cũng quá trắng trợn rồi! Không thể trở về chỗ ngồi của mình rồi vụng trộm nhìn sao?!
Các bạn học nam kia bị Triệu Khang phất tay xua đuổi u oán nhìn cậu một cái, ý tứ trong ánh mắt cơ bản tất cả đều là – "Người anh em thật không có ý tứ, đây là hành vi ăn một mình đó người anh em".
Buổi tối tự học, bởi vì Lâm Nhân đắm chìm trong bầu không khí khẩn trương bổ sung bài tập, cơ bản không chú ý tới số người xung quanh mình nhiều hơn bình thường rất nhiều, cũng không chú ý tới dường như mỗi nam sinh đi ngang qua đều lén lút ngắm cô.
Suy nghĩ của các bạn nam đi ngang qua cũng rất thống nhất — cảm ơn vì đồng phục học sinh của trường bọn họ được thiết kế như vậy!
Còn có người đang thầm cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc trường học của bọn họ chỉ quy định lễ khai giảng phải mặc đồng phục học sinh, bình thường là có thể mặc quần áo của mình, nói cách khác cảnh đẹp này chỉ có thể thưởng thức một ngày là sẽ không còn, thật sự là quá đáng tiếc!
.
Hai ngày sau, một ngày sau khi buổi lễ khai giảng kết thúc, tất cả mọi người trong lớp thay bộ đồng phục tinh xảo nhưng không tiện lắm sang các loại áo thun hay áo thể ȶᏂασ.
Triệu Khang liếc nhìn chỗ ngồi còn trống bên cạnh cậu ta, buồn bã thở dài, bắt đầu từ hôm nay sẽ không được nhìn thấy ngực của Lâm Nhân nữa... Thật là một câu chuyện bi thương.