Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 37: Cố Phúc trúng cử

Trước Sau

break
Sau khi ăn xong mì tẩy tam, Vương thị đi vào nói: “Thân gia, tắm rửa sắp bắt đầu rồi, chúng ta đều đi ra ngoài đi!”. Nói xong liền ôm lấy tiểu Trụ Tử ra bên ngoài. “Được!”. Vợ Xuyên Tử một tay cầm hai hạt ngân hoa sinh, một tay cầm một chuỗi đồng tiền, đi theo Vương thị cùng Mèo Con đi ra đi. Kỳ thật việc tắm ba ngày này mời đến chủ yếu là họ hàng thân thích, Cố gia cũng không chuẩn bị gì cho lớn, nhưng mà không có biện pháp thân thích trong nhà thật sự nhiều lắm, ở nông thôn ít việc, gặp được loại sự tình này, mọi người liền không hẹn mà cùng đều lại đây giúp vui. Bên ngoài đã thực náo nhiệt, thấy Vương thị đem đứa nhỏ ôm ra, mọi người vội vàng chồm lên. Mèo Con tiếp nhận tiểu Trụ Tử, để cho thân thích bằng hữu nhìn đứa trẻ. Vương thị bắt đầu, đổ vào trong cái chậu một ít nước, thả một đồng tiền vào. Sau nó nhóm nữ quyến bên này cũng từng người từng người thả vào trong nước, phần lớn thả vài đồng tiền hoặc là quế nguyên, táo đỏ, đậu phộng linh tinh các loại quả may mắn để trong một cái đĩa. Mỗi người đều đem ra đồ vật này nọ, bà mụ liên tục nói lời chúc mừng. Vợ Xuyên Tử cũng thả một chuỗi một trăm đồng tiền vào. Mèo Con cũng thả vào mười đồng tiền vào, không phải nàng keo kiệt, không muốn cho nhiều, mà là mấy thứ này cuối cùng đều là cho bà mụ, vậy cần gì để vào thứ quý giá? Sau khi mọi người đã bỏ đồ vật vào xong, bà mụ liền lấy chày đảo trong thùng, nói: “Một quấy hai quấy lại ba quấy, ca ca dẫn đệ đệ chạy. Bảy mươi đứa, tám mươi đứa, đứa to khỏe, đứa bướng bỉnh, đều khóc khò hè đến rồi!”. Sau đó múc nước trong thùng tắm cho đứa trẻ. Trụ Tử nhất thời bị nước làm lạnh, oa oa khóc rống lên. Mọi người đều khen ngợi: “Đứa nhỏ này khóc cũng thật vang ! May mắn !” Mèo Con khóe miệng run rẩy, cho dù hiện tại là nắng gắt cuối thu, đứa nhỏ này gặp nước lạnh có thể không khóc sao? Nhìn Trụ Tử oa oa khóc lớn, nàng hoảng hốt thấy được tình cảnh của hai đứa trẻ đã mất trước kia, chúng nó cũng đã tắm ba ngày xong, nàng cũng ôm qua, nhưng mà sinh mệnh đứa trẻ rất yếu ớt! Nhất là đứa trẻ ở cổ đại, khó trách mẹ từng nói qua, nàng còn có ba vị ca ca chưa gặp mặt ! Mà mọi người đối với đứa trẻ chết non, cũng đều không mấy để tâm. Bà mụ vừa tắm, vừa nói: “Trước gội đầu, làm vương hầu; sau tẩy thắt lưng, một đời lại so với một đời cao; lại rửa đản, làm tri huyện; lại rửa câu, làm tri châu”(*) (*)Cái ấy của các bé trai đấy các nàng! Hãy thông cảm cho ta vì không có đủ vốn liếng mà dùng a, nên ta để nguyên âm Hán Việt! =.= Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng mà Mèo Con không thể không thừa nhận, nước này tuy rằng thực bẩn, mà ca từ này cũng thực 囧, nhưng là loại cảm giác náo nhiệt này, ở hiện đại không thể cảm nhận được. Từ khi bà mụ bắt đầu tắm, đến chải đầu, tắm toàn thân, cuối cùng dùng một gốc cây hành. Hướng trên người nhẹ nhàng đánh tam cái, cầm khóa đầu, quả cân, mỗi thứ giống nhau, miệng đều không ngừng nói lời may mắn. Sau đó bảo mọi người đeo khóa vàng, khóa bạc lên người đứa trẻ, cuối cùng dùng một cái gương nhỏ chiếu chiếu lên người đứa trẻ, nói: “Dùng bảo kính chiếu chiếu, ban ngày cùng đêm khuya đều yên bình” Trụ Tử theo động tác của bà mụ, càng khóc to hơn, chờ một câu cuối cùng: “Núi có hoa, hoa lài, hoa đào, hoa hạnh, hoa hồng, vãn hương ngọc, hoa ban mọc thưa thớt…”. Sau khi nói xong, Vương thị ôm lấy tiểu Trụ Tử, vừa vỗ vừa nói: “Cháu ngoan của ta, đừng khóc !” Sau đó bà mụ đem tượng của mười ba vị thần tiên, cùng với thổ công, tất cả đều lấy xuống, để ở trong viện thiêu, dùng chiếc đũa đồng khều khều tượng Kháng Công, Kháng Mẫu, nói: “Kháng Công, Kháng Mẫu gốc họ Lý, đem đến con cái cho mọi người, đưa nam nhiều, đưa nữ ít” Mèo Con nghe xong liền mím cái miệng nhỏ nhắn, những lời này làm cho nàng phi thường khó chịu. Sau khi bà mụ thiêu hồng bao xong, đặt ở dưới đệm chăn của Nam Qua, bảo thần tiên này nọ canh giữ ở đầu giường, phù hộ người lớn cùng đứa trẻ bình an khỏe mạnh. Sau đó bà mụ bà hướng Vương thị chào, Vương thị lấy một lượng bạc tiền thưởng cho bà mụ, bà mụ đem theo đồ đạc trong thùng tắm lúc nãy gom về hết, ngay cả hương đốt còn dư cũng không để lại, toàn bộ lấy về hết. Nghề bà mụ này thật đúng là kiếm được nhiều tiền a! Mèo Con mỗi lần nhìn bà ta mỗi lần đều giống như là châu chấu càn quét, đã cảm khái mà suy nghĩ. Sau khi buổi lễ chấm dứt, Vương thị đưa họ hàng thân thích ra cửa, Mèo Con ôm đứa nhỏ vào trong phòng. Nam Qua bởi vì mỏi mệt mà đang ngủ. Mèo Con cười cười, khinh thủ khinh cước đem trang sức vàng bạc trên người tiểu Trụ Tử lấy xuống toàn bộ, đặt ở trong tiểu hà bao, sau đó đem nó để bên cạnh Nam Qua. Đứa trẻ ăn uống no đủ, đã muốn ngủ. Mèo Con cầm lấy một chậu tã bẩn đi ra ngoài. “A, Miêu Nhi, hôm nay lại đến đây giặt tã? Thực chịu khó !”. Mấy phụ nhân trong thôn cùng nhau giặt quần áo cười chào hỏi nàng. “Đúng vậy, thẩm thẩm”. Mèo Con buông thùng gỗ, lấy tã ra giặt. Tuy rằng tiểu Trụ Tử mới sinh ba ngày, nhưng mà tã lại dùng thật nhiều, may mắn trước đây nàng may rất nhiều. “Chiêu Đệ nhà con đâu? Nàng như thế nào không đến giặt? Để cho em chồng đến giặt tã của trẻ con !” “Tam tẩu cũng có con, đang dưỡng thai ”. Mèo Con cười cười nói: “Lại nói tã của trẻ con cũng không bẩn, con giặt cũng không có việc gì” “Nhà con thật sự là may mắn, Nam Qua sinh con trai không nói, ngay cả Chiêu Đệ cũng có con, lão Cố nhà con lại có dịp được ôm cháu!” “Đúng vậy!” Mèo Con cười thực vui vẻ, tam ca thật đúng là ra sức ! Chiêu Đệ tỷ nhanh như vậy đã có thai. “Chậc chậc, Miêu Nhi chính là nhu thuận như vậy!” “Đúng nha! Nha đầu nhà ta còn không bằng nàng, có được một nửa nhu thuận như nàng là tốt rồi!” Mèo Con mỉm cười không nói, cúi đầu ra sức tẩy quần áo. Cái gì gọi là khác nhau, đây chính là sự khác nhau! Nàng cùng những người này chỉ sợ vĩnh viễn không có khả năng nói chuyện nhiều a. Ai, mấy ngày nay luôn giặt tã, tay đều giặt đến thô ráp, ừm, chờ hôm nay trở về, hảo hảo làm chăm sóc lại. Ngay tại lúc nàng đang giặt quần áo: “Miêu Nhi! Miêu Nhi!”. Thanh âm thanh thúy của Hồng Lăng từ rất xa truyền đến, Mèo Con không khỏi tò mò ngẩng đầu, sự tình gì mà làm cho nàng gọi cao hứng như vậy? “Là nha đầu Mạc gia đi? Cần gì gọi lớn như vậy, toàn bộ thôn chỉ nghe đến thanh âm của nàng!” “Cũng đúng, tuổi tác lớn như vậy, cả ngày điên điên khùng khùng, cũng không biết thu liễm, tương lai như thế nào tìm được nhà chồng?” “Ai yo, ta nói các người nghe, nha đầu kia đã được hứa gả rồi” “Người nào?” “Nghe nói là làm thiếp một nhà giàu, là ca ca nàng giới thiệu, nghe nói trong nhà có rất có tiền” “Thật hay giả? Mạc gia chỉ có một đứa con gái, lại đem nàng gả cho người khác làm thiếp?” “Hừ, Mạc gia hiện tại cũng không phải là do bọn Đại Tráng làm chủ, mà là do con trai lớn của bọn họ, vợ lão đại nhà bọn họ có nhiều con gái như thế, còn cần một muội muội sao?” Mèo Con nghe các nàng nói chuyện, khẽ nhíu mày, lúc này Hồng Lăng chạy tới trước mặt nàng nói: “Miêu Nhi, mau về nhà đi! Tỷ còn giặt quần áo cái gì !”. Nói xong kéo nàng đi. “Làm sao vậy? Hồng Lăng? Ta sắp giặt xong rồi”. Mèo Con đương nhiên không có khả năng đem một đống tã quăng ở đây, đây chính là nàng vất vả may được ! “Ai, ta nói cho tỷ hay, đại ca cùng Ngọc ca của tỷ đều thi đậu rồi! Mẹ của tỷ bảo ta gọi tỷ mau trở về !”. Hồng Lăng hưng phấn thét chói tai nói. Mèo Con gật gật đầu: “A. Muội chờ ta một chút, ta lập tức xong”. Nàng thân thủ đem cái tã cuối cùng giặt sạch. Lời Hồng Lăng vừa dứt, người giặt quần áo bên hồ, liền giống như nổ tung, đều nói: “Trời ạ! Miêu Nhi, con mau về nhà ! Nhà con có người làm cử nhân!” “Đúng vậy! Ta giúp con giặt mấy thứ còn lại !” “Ai nha! Nam Qua hiện tại không phải là vợ của cử nhân sao? Thật sự là hảo phúc khí !” “Ai, ta nhìn Phúc Nhi từ nhỏ chính là một đứa trẻ có phúc khí!” “Nam Qua cũng là một người có phúc khí! Vừa mới sinh con trai, lập tức liền trở thành vợ của cử nhân!” “Miêu Nhi, tỷ không vui sao?”. Hồng Lăng thấy Mèo Con không có biểu tình gì, không khỏi có điểm kinh ngạc hỏi. “Vui chứ!”. Mèo Con cười tủm tỉm nói: “Đại ca của ta thi đậu cử nhân, ta như thế nào không vui?” “Vậy vì sao tỷ không cười?”. Hồng Lăng cảm thấy được nàng lãnh đạm không bình thường. Mèo Con nói: “Ta không phải đang cười sao? Đi thôi, đừng miên man suy nghĩ, chúng ta về nhà đi!”. Cố Phúc trúng cử nhân nàng đương nhiên vui vẻ, nhưng mà bảo nàng phải cười to, mừng rỡ như điên, đó là không có khả năng, nàng chịu ảnh hưởng giáo dục kiếp trước quá sâu, bảo nàng trước mặt người ngoài thoải mái cười to, đó là không có khả năng! Lại nói nàng cực kì tin tưởng đại ca sẽ thi đậu, thi đậu rồi thì con đường làm quan của đại ca chỉ mới bắt đầu mà thôi! Chờ lúc Mèo Con về tới nhà, vài vị ca ca đều đã đã trở lại, nhị ca còn mang theo một chuỗi pháo dài trở về, đang ở cửa đốt pháo. Mèo Con nhìn chuỗi pháo đang nổ, chung quanh lại toàn tàn hoa màu hồng, Cố Thọ thấy bộ dáng sợ hãi của tiểu muội, cười lớn ôm lấy nàng lẫn thùng gỗ tiến vào trong nhà. Chiêu Đệ vội vàng chạy ra, tiếp nhận thùng gỗ: “Mèo Con muội đã về, đại ca đã trúng cử!” Mèo Con gật gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Muội biết, Hồng Lăng đã nói với muội!” Lúc này Cố Tứ Ngưu từ trong phòng lấy ra một bao lì xì thật to đem cho người báo tin, Vương thị cầm một ít đồng tiền phân phát cho tiểu hài tử đến nhà, mọi người trên mặt lộ vẻ thoải mái ý cười! Thôn trưởng cười ha ha nói: “Hai mươi năm rồi, thôn chúng ta rốt cục lại có thêm một vị cử nhân!” Mèo Con bị thanh âm hỗn độn làm cho đau đầu, bèn đi vào trong phòng của Nam Qua, tiểu Trụ Tử đang ở trong phòng lớn tiếng khóc, Nam Qua đang luống cuống tay chân ôm đứa nhỏ dỗ, trong phòng ngồi đầy người, tất cả đều là tiến đến chúc mừng nàng. Sau khi Mèo Con chào hỏi từ người xong, liền yên lặng ôm đứa nhỏ lui ra. Nói đến cũng khéo, đứa nhỏ vừa được nàng ôm trong lòng liền ngừng khóc, dần dần im lặng. “Nam Qua, Miêu Nhi nhà con thật đúng là ngoan ! Xem bộ dạng ôm đứa trẻ kìa, thật là thuần thục !” “Đúng vậy! Cháu trai cũng chỉ thích cô cô ! Bà xem, vừa được cô cô ôm vào lòng, liền ngừng khóc!” Nam Qua trên mặt lộ vẻ thỏa mãn. Mèo Con cũng từ đáy lòng vì đại tẩu mà cao hứng. Nàng ôm đứa trẻ, cười về đến phòng mình, tiểu Trụ Tử tuổi còn nhỏ, trường hợp náo nhiệt như vậy có thể sẽ làm nó bị kinh động. Vẫn là đến địa phương thanh tịnh một chút. Đợi đến tối, người đến chúc mừng tản đi, Mèo Con mới biết được, nguyên lai là người Liễu gia biết trước mới vội vàng bảo người đến báo cho Cố gia, còn nếu chờ công báo thì hai ngày sau mới có thể đến. Mà Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc tết năm nay cũng không quay về phủ Tô Châu, mà bọn họ phải trực tiếp đi kinh thành, chuẩn bị năm sau thi xuân. Cố Tứ Ngưu hút tẩu thuốc nói: “Đợi đến khi Phúc Nhi thi đậu tiến sĩ, cuộc sống hằng ngày của nhà chúng ta có thể tốt hơn rồi! Lộc Nhi, ngày mai con mang theo Toàn Nhi trở về trong phủ thành đi, bảo nó tiếp tục cố gắng học hành. Thọ Nhi thì lưu lại trong nhà vợ vài ngày, vợ con đang có thai, con nên chiếu cố nhiều một chút. Quý Nhi thì đi vào trấn xem cửa hàng của nhị ca con”. Hắn nhìn mấy người con trai xung quanh liếc mắt một cái nói: “Các ngươi xem bộ dạng các ngươi kìa, đại ca vừa thi đậu, liền cao hứng như vậy, một chút tâm trí đều không có, còn không bằng tiểu muội của các người !” (Cái nhà thiên vị thôi rồi! =.=) Mèo Con ôm tiểu Trụ Tử buồn cười không thôi, rõ ràng phụ thân cũng là thực vui vẻ, nhưng mà người chính là thích nói mát, bất quá phụ thân nói cũng đúng, đại ca thi đậu cử nhân, trong nhà cũng tốt hơn. Nhưng mà nàng không thể làm mất chậu tã kia nha! Dù sao đây chính là nàng vất vả may được, chờ tam tẩu sinh con ra, còn có thể lại dùng ! Trong nhà vẫn là do Cố Tứ Ngưu làm chủ, lời hắn nói, con cái không dám không nghe, sáng sớm hôm sau, liền ngoan ngoãn trở về chỗ của mình. Hai ngày sau, công báo trúng cử của Cố Phúc đưa tới, Cố gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy biết Liễu gia sẽ không nói bậy, nhưng mà không thấy được công báo sẽ còn lo lắng. Cố Tứ Ngưu đem lì xì cho người báo tin. Việc Lão Hòe thôn có hai vị cử nhân, đã sớm truyền khắp toàn bộ Đông Sơn trấn, mọi người biết tin, đều chuẩn bị đại lễ đến cửa tặng cho Cố gia, mặc cho Cố Tứ Ngưu mở miệng từ chối, cũng đều đem đến, chỉ mong kiếm được chút lợi lộc. Còn có không ít thân bằng hữu hảo, không cần lợi lộc gì, đem bạc đến nhà, chỉ nói là cho Cố Phúc thượng kinh. Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị nói năng khản cổ, ngay cả mồm mép đều dùng hết ra, cuối cùng những người đó đành đem tiền trở về. Chủ thuê phòng của Cố Tứ Ngưu ở trong trấn là Đổng Tam, cũng dọn sẵn phòng, bảo người Cố gia ở lại, Cố Tứ Ngưu liên thanh nói không cần, người nọ để lại khế ước mua bán nhà liền đi. Bị Cố Tứ Ngưu gắt gao ngăn lại, hai người đưa đẩy nửa ngày, Đổng Tam cuối cùng cũng chịu lấy một trăm lượng bạc. Mất đi cớ Nam Qua ở cữ, lại lấy cớ Chiêu Đệ an thai, người tìm đến nhà các nàng không nhiều lắm, Mèo Con cả ngày tránh ở trong phòng, mới thoát được một kiếp. Chờ sau khi trận gió này thổi qua xong, Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị đều mệt mỏi gầy hẳn một vòng, la hét chịu không nổi mãi! Mèo Con cũng thực đồng tình cho phụ huynh nhà mình, nhưng là không có biện pháp, cổ đại chính là một cái xã hội coi trọng nhân tình, nhất là loại thời điểm mẫn cảm này, lại không thể đắc tội với người! Nam Qua, Chiêu Đệ cùng Mèo Con tuy rằng được rãnh rỗi, nhưng mà cũng cố gắng nhanh chóng may vá quần áo cho Cố Phúc và Trần Quân Ngọc, thi đậu cử nhân thì không thể so với lúc thi đậu tú tài được. Lại nói, mùa đông ở kinh thành còn lạnh hơn ở Giang Nam. Liễu giáo thụ bảo người ta chuẩn bị một ngàn hai bạc ròng, đặt mua lăng la quần áo, bảo Cố Lộc mang theo bốn gã sai vặt, bốn con ngựa tốt, sáu nha đầu đi lên kinh thành gặp hai người họ. Cũng bảo Cố Lộc nói cho hai người về phương diện tiền bạc không cần tiết kiệm, chỗ nào cần tiêu thì tiêu, nhưng bình thường đọc sách cũng không được lơi lỏng. Liễu phu nhân sợ kinh thành đăng hồng liễu lục, làm mắt hai người mê mang trong vàng son ngập trời, nhất là lo lắng Trần Quân Ngọc bị người khác dụ dỗ đến mê muội. Mà Liễu giáo thụ lại đắc ý dào dạt nói với nàng: “Không sao! Nếu luận mỹ nhân hương, kinh thành làm sao bằng Giang Nam của chúng ta? Ta sớm đã bảo Trí Viễn dạy bọn chúng một ít kiến thức rồi!” “Cái gì?! Chàng bảo Trí Viễn dẫn con rể, đệ tử của chàng đi đến địa phương nào?”. Liễu phu nhân vừa nghe liền hờn dỗi: “Thành thật nói mau, chàng có từng đến đó chưa?” Liễu giáo thụ sau khi nói xong, liền tự biết nói lỡ lời, nghe thấy vợ đại nhân hờn dỗi, cười khổ liên tục thở dài, dỗ dành phu nhân không thôi. Ngày Cố Lộc đi kinh thành, trừ bỏ Nam Qua cùng Chiêu Đệ ra, mọi người trong Cố gia đều vào trong phủ thành tiễn hắn, trong bọc hành lý của Cố Lộc, tất cả đều là đồ mới mà Mèo Con và mọi người gấp gáp chuẩn bị, còn có mấy phong thư Cố Quý viết. Sau khi Cố Lộc nghe xong Cố Tứ Ngưu dặn dò, Vương thị lải nhải, liền bước lên thuyền rời đi. Nhìn bóng dáng nhị ca đi xa, Mèo Con có dự cảm tương lai Cố gia có lẽ sẽ có một biến hóa nghiêng trời lệch đất!

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc