"Ngươi...." Ôn Ngọc Lương cúi đầu xuống nhìn, lập tức càng nhìn càng giật mình: "Ngươi ngươi ngươi.... Không phải nói ngươi đã bị nhốt vào nhà giam à, sao lại ở đây!"
"Nếu ngươi còn muốn lấy lại tờ giấy nợ này, chúng ta hãy đổi chỗ khác nói chuyện." Tô Thiên Lạc vô cùng bình tĩnh.
Ôn Ngọc Lương há miệng còn muốn nói gì đó, phải cái túi tiền ở trong tay người ta, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh. Dẫn theo bà ta vào nhà, đuổi Tình Lâu đi, thế này mới cung kính nói: "Cô, ngài đây là thế nào vậy?"
"Ta không thèm nhiều lời với ngươi." Tô Thiên Lạc nhanh chóng nói: "Ôn Ngọc Lương, tiền trên tờ giấy nợ này, ta muốn một nửa!"
"Dựa vào cái gì!" Ôn Ngọc Lương lập tức đứng lên, nề hà Tô thị quét một ánh mắt tới, chỉ một câu nói liền khiến hắn thấp đi một đoạn: "Ngày đó ta thuê người giết Hướng Hằng Ninh, ra mặt đều là ngươi, nếu ta khai ra với quan phủ, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể tốt hơn?"
"Ngươi hiện giờ là tội phạm bị truy nã, bên ngoài rất nhanh sẽ treo cáo thị tìm ngươi, lời ngươi nói ai có thể tin!" Ôn Ngọc Lương khinh thường nói.
"Ta hiện tại chính là tội phạm bị truy nã, bắt ta trở về ta cũng không thể chết già, bị rận cắn nhiều rồi sẽ không ngứa, ngươi nói lời ta nói, quan phủ có tin hay không?" Tô Thiên Lạc cong cong khóe miệng, 'Hôm nay ta đến đây là để nói với ngươi một tiếng, chứ không phải đến đây cò kè mặc cả với ngươi. Ôn Ngọc Lương, ngươi ta đều biết rõ về nhau, ta cũng chẳng ngại nói với ngươi, hôm nay ngươi cầm theo tờ giấy nợ này đến cửa đòi nợ, Hướng Hằng Ninh cũng không nhất định sẽ cho ngươi. Nhưng nếu ngươi dựa theo lí do của ta đến, hắn nhất định sẽ đưa đủ tiền cho ngươi, hơn nữa, còn nhiều hơn chứ không ít hơn! Mà ta muốn, chỉ là một nửa trong đó mà thôi! Đương nhiên, nếu ngươi có thể thành công mang ta ra khỏi Ung Châu, ta đây muốn tự nhiên sẽ ít....."
"Cho càng nhiều?" Con ngươi Ôn Ngọc Lương sáng lên, rốt cuộc thành công bị hấp dẫn, "Lão gia hỏa kia trong tay vẫn còn tiền?!"
"Trụ cột nhiều năm góp lại, làm sao có thể không có tiền." Tô Thiên Lạc hừ lạnh, nói: "Lão gia hỏa kia cả đời cần nhất thể diện, hiện thời hai nữ nhi đều xuất giá, Hướng Vân Hoan tự nhiên không cần phải nói. Tống Trường Bình kia cũng không phải đồ tốt lành gì, nhưng Tống gia dù sao cũng là hộ nhà giàu, nếu như Hướng phủ xảy ra chuyện gì mất mặt, cuộc sống của Hướng Vân Hoan sẽ không dễ chịu, Tống phủ cũng mất mặt. Lão gia thương yêu nhất chính là Hướng Vân Hoan, chuyện ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng lão gia nhất định sẽ không làm. Huống chi, trong nhà còn một Hướng Vân Yến, nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng sau này cũng phải xuất giá. Nếu lúc này ngươi đến nói với lão gia, ngươi và Cẩm nhi sớm đã cấu kết, nếu như hắn không đồng ý đưa tiền, ngươi sẽ nói chuyện này ra bên ngoài, ngươi nói hắn sẽ như thế nào?"
"Ngươi nói thì hay lắm, nếu hắn đương trường đánh chết ta thì sao?" Ôn Ngọc Lương hừ lạnh nói.
"Vậy để hắn đánh chết cho xong chuyện! Không phải là ngươi còn một nhân tình à, vừa vặn thay ngươi kêu oan, nói ngươi bị người giết người diệt khẩu! Hừ, đến lúc đó mọi người đều biết, Cẩm nhi trong bụng lại có đứa nhỏ, chỉ một Thành Chương, lão gia cũng đã ứng phó không nổi!" Trong mắt Tô Thiên Lạc xẹt qua một tia lạnh lùng.
Ôn Ngọc Lương đột nhiên rùng mình một cái, khó có thể tin hỏi: "Ngươi bị điên rồi.... Hướng Vân Cẩm dù thế nào cũng là nữ nhi của ngươi...."
"Thì sao?" Tô Thiên Lạc rất muốn nói một câu 'người không vì mình, trời tru đất diệt". Đáng tiếc nói đến bên miệng nói hóa thành thở dài, "Yên tâm đi, ta hiểu Hướng Hằng Ninh, hắn sẽ tức giận, nhưng phàm là chuyện liên lụy đến tiền đồ của nữ nhi, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh nuốt mật đắng này vào miệng..... Vân Cẩm không có việc gì."
Ánh mắt Tô Thiên Lạc dừng bên ngoài cửa sổ, không biết chim từ đâu bay đến, bị thương, chỉ có thể đi trên mái hiên cong, giãy dụa, bước sai một bước sẽ ngã xuống đất.
Giống như bà ta, cũng giống như Hướng Hằng Ninh, chung quy là bay không nổi nữa rồi.
Lâm Nguyên Tu lại bị mời đến Hướng phủ, cùng ông đi vào Hướng phủ còn có Hướng Vân Hoan. Chỉ là khác với lần trước, lần này ở cửa nghênh đón bọn họ vậy mà lại là Hướng Vân Yến.
"Cha sao đột nhiên lại bị bệnh nữa!" Hướng Vân Hoan vẻ mặt u sầu, bước chân cấp tốc đi vào trong. Hướng Vân Yến nghẹn ngào, chỉ nói ' Lâm đại phu ngài mau vào', còn lại lại nửa câu không nói, Hướng Vân Hoan nhận thấy mắt Hướng Vân Yến có hơi nước, chưa kịp nghĩ nhiều, người đã vào trong phòng Hướng Hằng Ninh. Hướng Vân Hoan liếc thấy trên bậc thang vào phòng rõ ràng là một bãi máu tươi, cũng không biết là ở đâu có. Đợi đến gần trong phòng, Hướng Hằng Ninh mặt mày xanh xao, nắm trên giường không nhúc nhích.
Lâm Nguyên Tu bước nhanh tiến lên vọng, văn, vấn thiết, chỉ một lát sau quay đầu nói với Hướng Vân Hoan: "Hướng lão gia đây là tức giận công tâm, hơn nữa bệnh trước đây còn chưa khỏi hẳn, hai bên gặp nhau sợ là không tốt....."
Vân Hoan cũng thấy lần này sợ là không có vận khí tốt như lần trước, nhưng rốt cuộc không tốt đến mức nào lại không biết được. Cha nàng cứ im hơi lặng tiếng như vậy nằm trên giường, nàng lại mờ mịt.
"Lâm đại phu, lão gia nhà ta sẽ không...." Dương di nương hỏi.
"Mạng còn ở, chỉ là sau khi tỉnh lại sẽ như thế nào, ai cũng nói không chính xác - Hướng lão gia đây là trúng gió."
Dương di nương lảo đảo, ưu sầu nói: "Chỉ cần người còn ở là được rồi, Lâm đại phu, làm phiền ngài."
Bên kia Hướng Vân Hoan lẫn Dương di nương, Vân Yến lui ra, không có người ngoài là Lâm Nguyên Tu, Vân Hoan đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Đây rốt cuộc là sao?"
Dương di nương khóc, nói: "Cái tên Ôn Ngọc Lương sát ngàn đao, không biết lấy ở đâu ra một tờ giấy nợ, 50 vạn lạng bạc, kí tên lại là Hướng Vân Cẩm. Lão gia nghi ngờ đó là giả, vốn muốn lấy chổi đuổi hắn ra ngoài, kết quả hắn hỏi lão gia có biết tờ giấy nợ này hắn lấy được từ khi nào không, lại còn kéo lão gia đi nói chuyện riêng... Thật giận là khi đó ta không theo vào, bọn họ nói cái gì ta cũng không biết, chỉ là lão gia lúc đi ra sắc mặt rất kém, còn bảo ta mở nhà kho, gần như đem toàn bộ nữ trang đồ cổ trong nhà kho ra, tính cả 50 vạn ngân phiếu trước đây lão gia muốn mang đi Thục Châu làm ăn, toàn bộ cho Ôn Ngọc Lương.... Thật giận tên súc sinh đó, được tiện nghi còn khoe mẽ, trước khi ra cửa còn nói thêm một câu 'tiện nghi nhạc phụ', dẫn người chở hết đồ đi rồi. Ta thấy lão gia phun ra một ngụm máu, ngã xuống bất tỉnh...."
Hướng Vân Hoan nghe xong, cả người đều phát run, hận không thể lôi Ôn Ngọc Lương ra đánh chết mới thôi. Chỉ là không biết Hướng Vân Cẩm tờ giấy nợ này cụ thể là chuyện gì, hai người bọn họ đóng cửa nói cái gì, trừ cha nàng và Ôn Ngọc Lương ra, ai cũng không biết.
50 vạn lượng, gần như là vét sạch Hướng gia... Hướng Vân Hoan không phải là không đau lòng, cơ nghiệp cha nàng vất vả nhiều năm mới dựng được, đảo mắt liền không còn, ai có thể không đau lòng. Nhưng là trước mắt cha nàng đã nửa sống nửa chết, nàng hơi đâu đi quản mấy chuyện đó.
Hướng Vân Hoan xoay người vào nhà, thấy Lâm Nguyên Tu đang châm cứu cho cha nàng, trên người Hướng Hằng Ninh đã chi chít ma trận, Lâm Nguyên Tu cũng một người mồ hôi, tập trung cao độ lực chú ý.
Mất tròn hai canh giờ, Lâm Nguyên Tu không uống một ngụm nước, hạ xuống một châm cuối cùng, Hướng Hằng Ninh bật dậy phun một búng máu. Lâm Nguyên Tu thế này mới thở phào nhẹ nhõm: "Sợ là Hướng lão gia ngày mai mới có thể tỉnh, đến lúc đó ta lại đến xem tình huống."
"Làm phiền Lâm đại phu." Hướng Vân Hoan thấp giọng nói tạ ơn, Dương di nương dẫn Lâm Nguyên Tu ra cửa.
Hướng Vân Yến nhu thuận đứng bên cạnh Vân Hoan, sau một lúc lâu do dự nói: "Nhị tỷ, hôm nay Đại bá mẫu để ta về thăm cha, lúc đó ta cũng không biết Ôn Ngọc Lương đến đây, ta nghĩ muốn dọa phụ thân giật mình, kết quả trốn dưới mái hiên trước phòng phụ thân lại nghe thấy chút.... Nhị tỷ, đứa nhỏ trong bụng Đại tỷ, là của Đại tỷ phu à...."
Tim Vân Hoan nhảy lên, lập tức liền hiểu rõ: chuyện Hướng Vân Cẩm mang thai chỉ có người Hướng gia mới biết, Ôn Ngọc Lương sao lại biết được?
Vân Hoan bật dậy, dặn dò một câu: "Trông cha thật tốt!"
Nói xong nàng liền lao ra cửa.
Trong Tống phủ, Tống Trường Bình và Triệu Du Hoán cũng đang phát sầu.
"Lần này chết nhiều dân chúng như vậy, thánh thượng giận giữ, cha ta cũng sượng mặt. Nếu là bắt được hết người về trị cũng thôi, đằng này lại có mấy người không biết chạy đi đâu. Nam cũng thôi, nhạc mẫu này của ngươi.... Bây giờ ta đây dầu gì cũng là một Hiệu úy, việc một ngày chưa xong cuộc sống của ta cũng không dễ chịu."
Triệu Du Hoán thở dài, ngẩng đầu thì thấy Hướng Vân Hoan sắc mặt xanh mét chạy vào, "Tô Thiên Lạc hẳn là đang cùng một chỗ với Ôn Ngọc Lương."
Tống Trường Bình đang muốn hỏi vì sao, Vân Hoan đã đem chuyện hôm nay nói ra, Triệu Du Hoán vỗ đùi đầu tiên: "Ta đây lập tức phái người đi tìm bọn họ! Cõng nhiều vàng bạc châu báu như vậy, ta đoán hắn cũng không đi được bao xa!"
Tống Trường Bình ấn hắn ngồi xuống, ý vị sâu xa nói: "Tìm được người rồi thì nói với ta một tiếng, đừng bắt vội."
"Được!" Triệu Du Hoán con ngươi xoay một vòng liền biết Tống Trường Bình có chủ ý gì, lập tức sảng khoái đồng ý.
Thấy Hướng Vân Hoan nắm tay, Tống Trường Bình trong lòng biết nàng tối nay sợ là không ngủ được, hắn vỗ vỗ tay nàng: "Ta cùng nàng về Hướng phủ, trông cha."
Tống Trường Bình và Hướng Vân Hoan trông coi Hướng Hằng Ninh một đem, cho đến trưa ngày hôm sau Hướng Hằng Ninh mới từ từ tỉnh lại, Vân Hoan vội vàng đứng dậy kêu Lâm Nguyên Tu, Tống Trường Bình lại ấn nàng xuống nói, "Cha hình như có chuyện muốn nói."
Bệnh nhân trúng gió đầu lưỡi đều không thẳng, nói chuyện rất khó khăn, Hướng Hằng Ninh nói xong một lúc lâu Vân Hoan mới nghe ra, "Đi mời bá phụ con đến... Còn có Chu lão thái gia ở phố Đông và Vương bà bà ở chợ Tây. Đi!"
Vân Hoan chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù, muốn khuyên Hướng Hằng Ninh nghỉ ngơi, chờ Lâm Nguyên Tu đến lại nói, kết quả Hướng Hằng Ninh
liếc mắt một cái, nói không rõ ràng như tính tình vẫn còn, "Đi!"
Chu lão thái gia đã 80 tuổi, là người có danh vọng khắp thành Ung Châu, Vương bà bà bối phận cực cao, cũng là người nói một không hai trong thành Ung Châu. Nhà ai xảy ra chuyện gì đều mời bọn họ đến chứng kiến, không ai dám chất vấn.
Mấu chốt chính là Hướng Hằng Ninh mời bọn họ đến không biết là vì chuyện gì.
Vân Hoan và Trường Bình nhìn nhau một cái, vội vàng phái người đi mời. Hướng Hằng Thái đến nhanh, thấy Hướng Hằng Ninh liền liên tục lắc đầu: ngươi năm nay là năm hạn bất lợi, sao lại....
Một câu nói lại nói không hết.
Hai vị lão nhân gia lớn tuổi, đến chậm, Hướng Hằng Ninh kiên trì Vân Hoan nâng ông đứng lên gặp khách. Hướng Hằng Ninh vừa đặt chân xuống đất, giống như là dẫm lên vải bông, động cũng không thể động, ông thở dài một tiếng, cuối cùng không lại kiên trì, chỉ có thể nghiêng đầu dựa vào thành giường, trong miệng mơ hồ nói. Vân Hoan nghé sát tai vào miệng ông nghe, rối sau đó thuật lại với mọi người: "Hôm nay cha ta mời hai vị đến, là muốn mời hai vị chứng kiến. Cha ta, muốn cùng Đại nữ nhi Hướng Vân Cẩm của ông, từ nay về sau, cắt đứt quan hệ cha con."