Lúc Tống Uyển Yểu mang thai Hạo Khiết, gần như ở trong bụng chỉ có một quả trứng, lặng yên không một tiếng động, yên tĩnh không nghịch phá.
Mang thai hơn hai tháng, chính Tống Uyển Yểu cũng không phát hiện ra, trong lòng chỉ nghi ngờ vì sao chu kì sinh lý của mình lại chậm như vậy?
Một giây sau, xét thấy cô đã có lịch sử nhiều lần chu kì sinh lý đến muộn nên ý nghĩ này vị quăng ra khỏi đầu.
Cô vẫn như bình thường ở trong cuộc sống chăm sóc cho chồng con, cuối cùng người phát hiện ra cô có điểm không ổn là Hàn Vệ Vũ.
Mỗi một lần hai người cùng nằm trên giường nói chuyện phiếm, Hàn Vệ Vũ đều có thói quen ôm hôn Tống Uyển Yểu, ngửi chỗ này chỗ kia, tiện thể tay chân cũng sờ đông sờ tây.
Tống Uyển Yểu lo bé nhất thời không thể tiếp nhận được nên nháy mắt ra dấu với Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ vỗ vỗ đầu vai Hàn Hạo Nhiên: “Nhiên Nhiên, con sắp làm anh rồi, từ nay về sau phải chăm sóc cho em trai em gái nghe chưa.”
Vì vậy, tin tức nhà họ Hàn sắp sinh con trai đã truyền đi trong sự phản ứng không giống nhau của mọi người, tiện đà bị mọi người truyền đi tiếp.
Trong tất cả mọi người, thản nhiên nhất chính là tiểu bảo bảo trong bụng Tống Uyển Yểu.
Bé trước sau như một vẫn bình tình, không gây cho mẹ bé bất kì phiền phức gì, yên tĩnh ngủ, yên tĩnh lớn lên, đến sau bảy tháng thì nhẹ nhàng nhúc nhích.
Việc này ngay cả Tống Uyển Yểu cũng không thể tin, trong bụng của cô chính là một bé gái, bằng không sẽ rất quậy phá không nói nổi.
Mang thai hơn chín tháng, Tống Uyển Yểu không phụ sự mong đợi của mọi người sinh ra một bé gái.
Người vui mừng nhất trong nhà là Hàn Hạo Nhiên, giống y hệt một con chó nhỏ suốt ngày vây quanh giường của em gái, em gái của bé mới ra đời nên chưa biết gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn nhìn không ra hình dáng thế nào.
Nhưng mà bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên tự hào tuyên bố với bạn học: “Mẹ tớ sinh một em gái, khuôn mặt rất xinh xắn.”
Sau hai tuần, em gái của bé lớn hơn một chút, không còn giống như một con khỉ con nữa, mọi người nhìn thật lâu rồi kết luận, cô bé này đều rất giống bà nội của bé.
Hàn Vệ Vũ gọi điện thoại sang Mĩ cho Hà Tương Tương, Hà Tương Tương rất áy náy với con của anh, liếc nhìn thấy cô bé này giống bà như đúc thì lúc này rơi nước mắt, cuối cùng đặt tên cho bé là Hàn Hạo Khiết.
Hai anh em tuy kém nhau bảy tám tuổi nhưng tình cảm rất ốt, Hàn Hạo Nhiên lúc ra ngoài chơi luôn nhớ đến em gái ở nhà, còn khi lớn hơn thì để tiền tiêu vặt cho em gái mua đồ chơi.
Trong mắt Hàn Hạo Nhiên thì em gái của mình là thiên hạ vô song, tài mạo nhiều mặt.
Nhưng mà, mọi người đều biết Hàn Hạo Khiết là một cô bé rất bình thường, ngoại trừ đến trường thì đều không ra ngoài.
Ai cũng không muốn có một người chị em như vậy, cũng may Hạo Khiết là một cô gái tốt bụng lại nhu mì, cũng không qua quan tâm đến những lời so sánh trên hình thức này.
Hạo Khiết cùng Hạo Tình kém nhau một tuổi, hai người học chênh nhau một lớp, cùng học đàn dương cầm, học vẽ tranh, về sau Hạo Tình lại học violin, Hạo Khiết thật sự là không đủ sức nên không thể theo được.
Đúng vậy, trên con đường đời này, cô chính là người đuổi theo.
Cô vốn nên là đối tượng mà bạn học cực kì hâm mộ, nhưng có Hạo Tình nên trên người cô thiếu một chút hào quang, bù lại bóng tối lại nhiều hơn.
Lúc Hạo Tình là một học sinh vĩ đại phát biểu trên đài thì cô lại là một khán giả đứng dưới đài nhìn lên. Lúc Hạo Tình tham gia cuộc thi đàn dương cầm được giải thưởng, được đài truyền hình phỏng vấn thì cô lại là khán giả theo dõi trên TV.
Tống Uyển Yểu đã từng lo lắng cho tâm lí của Hạo Khiết, đặc biệt nói chuyện với Hạo Khiết: “Tiểu Khiết, có một số ít người vĩ đại hơn chúng ta không có nghĩa là chúng ta không vĩ đại.”
Hạo Khiết kinh ngạc vài giây rồi nói: “Mẹ, mẹ đang nói đến chị Hạo Tình sao.”
Tống Uyển Yểu đột nhiên phát hiện, con gái của mình rất thông minh, Hạo Khiết mỉm cười nói: “Ai nha, chị Hạo Tình rất tốt nha, con cảm thấy con cũng không tồi nha, tuy không thể chơi đàn giỏi nhất, nhưng mà luôn có thể đàn trước lớp mà. Con đành đàn tuy không có giải thưởng, nhưng mà cũng có thể đàn bài Thiên Không Chi Thành cho mọi người trong nhà nghe nha. Mẹ, con biết mà, thỏa mãn mới chính là hạnh phúc.”
Tống Uyển Yểu nghĩ ngợi, con gái cô không phải rất thông minh mà là có trí khôn.
Cô hôn lên khuôn mặt nhỏ của Hạo Khiết một cái: “Con gái ngoan, trong mắt mẹ con là người ưu tú nhất.”
Hạo Khiết cười tủm tỉm.
Sau khi Hạo Khiết tốt nghiệp trung học thì thi vào trường đại học trọng điểm của thành phố khoa tiếng Pháp, Hạo Tình làm cho người ta mở rộng tầm mắt khi thi vào khoa vật lý của đại học T, hai năm sau sang California du học tại đại học Bork. Lúc Hạo Tình học ở đại học Bork đã được một vị giáo sự uy quyền trong giới vật lỳ cực kì thưởng thức cô, cô đã chuẩn bị tốt, muốn theo ông ta học hỏi trong thời gian dài.
Khi Hạo Khiết học năm thứ tư thì Đinh Hạo Dương cùng với con gái lớn của nhà họ Lâm ở thành phố S trải qua mười năm yêu đương rốt cuộc đi đến hôn nhân. Hạo Khiết cùng Hạo Tình là họ hàng thân thuộc bên nhà trai nên tất nhiên phải tham gia.
Ngồi cùng bàn với Hạo Khiết và Hạo Tình còn có em trai của cô dâu, hai cô gái đồng thời nghe thấy mọi người trong bàn ăn gọi cậu là Nguyên Triết.
Thì ra anh ta tên là Nguyên Triết.
Lâm Nguyên Triết đang ở độ tuổi chuyển giao giữa một cậu thanh niên và một người đàn ông, vốn là cái tuổi hay xấu hổ, nhưng trên người anh lại không để lại dấu vết ấy, vô cùng tự nhiên. Anh còn trẻ tuổi, đẹp trai, phong độ nhẹ nhàng, rụt rè giữ lễ, còn có một đôi mắt xinh đẹp.
Đó là một người con trai hoàn mỹ tìm không ra tỳ vết.
Lúc người con trai hoàn mĩ kia lúc ăn vẫn nhìn về bên này vài lần, Hạo Khiết nhìn Hạo Tình chói lọi bên cạnh, đáy lòng đã có đáp án.
Cơm nước xong, mọi người lục đục rời đi.
Hạo Khiết đứng ở một góc khuất chờ anh mang xe đến đón cô về nhà, cô cầm điện thoại chơi bowling, đang ném hăng say thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi cô: “Hàn Hạo Khiết.”
Cô sợ đến mức tay run lên, quả bóng trượt vào trong khe, cô phẫn nộ giương mắt nhìn về phía người vừa gọi mình, người kia cười tao nhã: “Hàn tiểu thư”
Hạo Khiết có chút xấu hổ, bỏ đi động vào trong túi áo, lễ phép gật đầu: “Lâm tiên sinh”
Lâm Nguyên Triết không tìm được lời nào để nói, “Hàn tiểu thư đang đợi ai sao?”
“Đúng vậy ạ” Hạo Khiết nói, “Chờ anh tôi.”
“À” Lâm Nguyên Triết trả lời một tiếng.
Hạo Khiết thấy anh không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh cô, cô thấy khó hiểu hỏi: “Lâm tiên sinh cũng đợi người sao?”
Hạo Khiết hoài nghi nhìn người con trai đứng bên cạnh, Lâm Nguyên Triết cười cười: “Vừa rồi cô đang chơi bowling sao?”
“Đúng vậy ạ” Hạo Khiết lầy điện thoại di động từ trong túi ra, Lâm Nguyên Triết cũng lấy điện thoại ra đưa cho Hạo Khiết xem, “Cô xem, tôi cũng chơi bowling, điểm cao nhất của cô là bao nhiêu?”
Hạo Khiết nhẩm đếm một chút: “225”
Lâm Nguyên Triết cười ha ha, Hạo Khiết nhướng cổ nhìn sang điện thoại di động của anh, khốn thật, 245.
Cô lại nhìn anh, trong ánh mắt như đang hỏi, anh là người sao?
Lâm Nguyên Triết cười vô cùng rụt rè, dường như đang nói…bình thường bình thường, thứ ba thế giới thôi.
Hạo Khiết đột nhiên phát hiện ra người đàn ông trước mắt này không phiêu dật giống như trước kia mình đã tưởng tượng, nhìn thì cũng rất thú vị, cũng bình thường thôi nha.
Cô thoải mái rất nhiều, bắt đầu tham khảo Lâm Nguyên Triết xem phải làm thế nào để nâng cao điểm chơi game trên điện thoại, Lâm Nguyên Triết dạy cô mấy chiêu, cô nhất thời không thể tiếp thu được, Lâm Nguyên Triết nói: “Làm sao chân tay em vẫn luôn vụng về như trước vậy hả?”
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Vẫn luôn?”
Lâm Nguyên Triết vô cùng thần bí, Hàn Hạo Nhiên đi tới:“Nguyên Triết, tên nhóc này sao lại tinh quái như vậy, hôm nay cậu có thể chạy thoát không ít lượt rượu, lần sau phải đánh gục cậu mới được!”
Lâm Nguyên Triết hi hi ha ha: “Chập nhận chấp nhận, lần sau chúng ta lại uống.”
Thẳng đến khi Hàn Hạo Nhiên đưa Hạo Khiết đi rất xa, cô quay đầu nhìn lại trông thấy Lâm Nguyên Triết vẫn đứng chỗ cũ nhìn theo cô.
Cô hỏi Hàn Hạo Nhiên: “Anh, anh quen Lâm Nguyên Triết sao?”
“Đúng vậy” anh của cô nói: “Em không nhớ sao? Mùa hè nhiều năm trước, cậu ta và chị mình đến đây, ở lại trong nhà dì, đó cũng là làn Hạo Dương và Tiêu Thần quen biết nhau. Mấy người chúng ta còn cùng chơi trò chơi, em thật không nhớ rõ sao?”
Đã rất nhiều năm rồi, cô chỉ có ấn tượng mơ hồ, cô gãi gãi đầu, lại hỏi: “Chị Hạo Tình đi đâu rồi?”
Hàn Hạo Nhiên nói: “Hình như là tham gia trại hè gì đó, em cũng không phải không biết hàng năm đến hè Hạo Tình đều tham gia trại hè nghệ thuật sao, so với lúc đi học còn bận hơn. Ôi chao, sao em lại hỏi nó?”
Hạo Khiết thuận miệng tìm một lí do, đến khi cô quay đầu lại lần nữa thì đã không còn nhìn thấy Lâm Nguyên Triết.
Đây là chuyện cực kì nhỏ trong sinh hoạt của Hạo Khiết, cũng không lâu sau cô đã vứt ra sau đầu.
Một lần nữa nhớ tới người này là khi Hạo Tình đến tìm cô, cô chưa bao giờ nhìn thấy Hạo Tình uể oải như vậy, vào phòng ngủ của cô, Hạo Tình ngồi trên ghế ngẩn người một lúc lâu.
Hạo Khiết rót cho cô một ly nước, yên lặng ngồi bên cạnh cô.
“Hạo Khiết” Hạo Tình hắng giọng một cái: “Hôm nay chị đi tìm Lâm Nguyên Triết.”
Cô khẽ giật mình, ai cơ? Lâm Nguyên Triết?
Hạo Tình rất bi thương: “Chị nói với anh ấy chị yêu anh ấy. Trước kia đều là người khác thổ lộ với chị, lớn như vậy đây mới là lần đầu tiên chị thổ lộ với người khác, kết quả…bị từ chối.”
Hạo Khiết vô cùng khiếp sợ, ai ngờ Hạo Tình lại cho cô một tin sét đánh: “Anh ấy nói anh ấy thích em.”
Hạo Khiết kinh hãi lắp bắp: “Không, không thể nào, em, em không quen biết anh ta.”
Hạo Tình bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô chọc cười, rất nhanh lại trở nên ảm đạm: “Lâm Nguyên Triết nói anh ấy thích em rất nhiều năm rồi.”
Hạo Tình nói xong thì rời đi, cô không có vẻ gì là hận Hạo Khiết cả, có lẽ sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô, chỉ có Hạo Khiết biết chị Hạo Tình của cô tuy cao ngạo nhưng thật ra thì là một cô gái rất lương thiện.
Sau khi Hạo Tình đi khỏi thì Hạo Khiết nằm trên giường trằn trọc, dù có thế nào cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau, cô mang đôi mắt gấu mèo xuống lầu, anh trai của cô vội chào đón: “Em gái, em đoán xem ai tới này?”
Cô liếc mắt hỏi: “Ai ạ?”
Trong phòng khách có một người đi tới, nhìn cô cười chào hỏi: “Hạo Khiết.”
Cô quá sợ hãi, lập tức định chạy lên lầu trốn, ai ngời Lâm Nguyên Triết đi đến trước mặt cô, rất trịnh trọng nói với cô:“Hạo Khiết, anh muốn nói chuyện với em.”
Hạo Khiết vừa thấy tránh không khỏi nên đành ủ rũ đi theo Lâm Nguyên Triết ra sau cửa.
Ra khỏi Lệ Cảnh, Lâm Nguyên Triết dẫn Hạo Khiết đến một quán mì thịt bò. Bát mì thịt bò thơm ngào ngạt đặt trước mặt, cô lại hoàn toàn không muốn ăn, mà Lâm Nguyên Triết lại ăn rất nhiều, anh thấy rất ngon.
Ăn xong, Lâm Nguyên Triết chuyên chú nhìn cô: “Hạo Khiết, anh thích em.”
Cô trố mắt ra nhìn trong vài giây rồi cúi đầu xuống: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lâm Nguyên Triết cũng giật mình, cười cười: “Đinh Hạo Tình nói cho em biết hả?”
Hạo Khiết liền gật gật đầu.
Lâm Nguyên Triết thở nhẹ ra: “Vậy hiện tại, Hạo Khiết, em thấy thế nào?”
Cô trả lại ảnh chụp cho Lâm Nguyên Triết, hai tay bụm má bi ai trong chốc lát, Lâm Nguyên Triết kiên nhẫn chờ cô.
Qua một hồi lâu, cô ngẩng đầu: “Tôi nói này, làm sao lúc trước tôi lại ngốc như vậy nhỉ?!”
Lâm Nguyên Triết nhìn tấm ảnh trong tay, khóe miệng tạo thành một nụ cười: “Ngốc sao? Anh lại cảm thấy cực kì đáng yêu nha.”
Sau khi hai người đã thành một đôi, Hạo Khiết từng hỏi đùa Lâm Nguyên Triết: “Viên Viên, anh thích em mà không thích chị Hạo Tình, nhất định là người khác sẽ cảm thấy mắt anh bị mù nha.” (Viên Viên là tên gọi thân mật của Lâm Nguyên Triết)
Lâm Nguyên Triết hết sức nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Tình yêu làm cho người ta mù quáng, vả lại, anh không cảm thấy em có chỗ nào thua kém Đinh Hạo Tình cả.”
Hạo Khiết cười không ngừng: “Người yêu trong mắt là Tây Thi”
Lâm Nguyên Triết cũng cười: “Hạo Khiết, cho dù người khác có theo đuổi anh thì anh cũng mặc kệ, anh chỉ thích em, trong mắt anh cũng chỉ có em.”
Hạo Khiết khẽ giật mình, đây là lời nói ngọt ngào nhất cô từng nghe.