Lý Tôn đặt Trần Thải lên giường, tách đôi chân dài của cậu sang hai bên, ngón tay xâm nhập phía sau khuếch trương vài cái, sau đó hắn điều chỉnh tư thế, vội vàng đâm dương v*t đã cương cứng vào trong.
“ŧıểυ Thải, em chờ một chút.” Tuy rằng Lý Tôn không muốn để ý tới, nhưng di động cứ tiếp tục reo như thế sẽ ảnh hưởng tính dục của hai người. Lý Tôn không thể làm gì khác hơn là dừng làʍ t̠ìиɦ, vươn tay cầm điện thoại nghe máy.
“A…” Hậu môn đang được chơi sảng khoái, Lý Tôn đột nhiên dừng lại khiến Trần Thải khó chịu hừ hừ, nhưng cậu lại nhanh chóng che miệng, sợ âm thanh của mình bị người trong di động nghe được.
“Bây giờ đừng tới, ngày mai con sẽ dẫn em ấy đến. Được rồi, cứ như vậy đi, con cúp máy đây.” Không biết là ai gọi tới, Lý Tôn cau mày nói một hai câu lập tức cúp điện thoại.
“Ông xã, là ai gọi tới…A!” Trần Thải mới mở miệng hỏi, nhưng chưa nói xong đã bị Lý Tôn đỉnh sâu một cái khiến thay đổi âm điệu.
Không có chuông điện thoại quấy nhiễu, thay vào đó là âm thanh va chạm mãnh liệt của hai khối thân thể trần truồng. Dưới sự đâm rút điên cuồng của Lý Tôn, Trần Thải lập tức quên mất chuyện điện thoại, toàn bộ thể xác và tinh thần đều chìm đắm trong khoái lạc…
Sau khi làʍ t̠ìиɦ xong, Lý Tôn vệ sinh sạch sẽ cho Trần Thải, ôm cậu lên giường bọc chăn kín kẽ. Lý Tôn cũng lập tức lên giường, chui vào chăn, kéo cậu vào ngực mình.
“Ông xã…” Trần Thải vùi đầu vào hõm cổ Lý Tôn, lầu bầu một tiếng mơ hồ.
“ŧıểυ Thải, ngủ ngon.” Lý Tôn đắp chăn cho Trần Thải, siết cánh tay ôm chặt cậu, cả căn phòng ngủ nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng.
“Ông xã…” Sáng sớm hôm sau, Trần Thải dụi mắt ra ngoài, men theo âm thanh đi vào nhà bếp, cả người như con gấu túi bám lên lưng Lý Tôn.
“Hôm nay là cuối tuần, sao em không ngủ thêm chút nữa?” Lý Tôn tiếp tục bận bịu làm bữa sáng, lấy bánh trứng đã vàng ruộm từ trong nồi đặt lên đĩa.