Lý Tôn ăn bữa này nhiều hơn bình thường rất nhiều. Dùng cơm xong, Trần Thải đứng lên chuẩn bị thu dọn chén đũa, nhưng Lý Tôn lo lắng vết thương trên ngón tay cậu, nói gì mà nhất quyết không để Trần Thải làm việc nhà.
Đối với chuyện Trần Thải chủ động nấu ăn cho mình, tuy rằng Lý Tôn biểu hiện không quá kích động nhưng trong lòng lại cảm động muốn xỉu. Lý Tôn cảm thấy năm năm chung tình với Trần Thải vô cùng may mắn. ŧıểυ Thải thật tốt! Ngoan ngoãn, nghe lời, còn biết chủ động săn sóc… Lý Tôn thật sự càng ngày càng thích Trần Thải, chỉ cần vừa nghĩ đến Trần Thải sẽ cảm thấy trái tim mềm mại ấm áp.
Buổi tối hai người hoan ái, động tác của Lý Tôn cũng vô cùng ôn nhu, sau khi hầu hạ Trần Thải bắn trong miệng hắn, lại liếʍ láp phía sau cậu. Thân thể cậu vốn rất mẫn cảm, khi đầu lưỡi mềm ướt chuyển động vài vòng xung quanh nếp uốn, tê dại sảng khoái đến suýt chút nữa làm Trần Thải bắn chỉ vì bị Lý Tôn liếʍ hậu môn. Đợi đến khi dương v*t thô dài cắm vào phía sau, Trần Thải càng khóc lóc bảo Lý Tôn chơi mình…
Sau ngày hôm đó, Trần Thải như một cô vợ hiền lành, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ nấu cơm đợi Lý Tôn về nhà. Mà Lý Tôn mặc dù chưa từng ngon ngọt cảm ơn Trần Thải, nhưng trên thực tế lại càng đối tốt với Trần Thải. Hai người em chăm sóc anh, anh quan tâm em, tình cảm cũng đương nhiên càng ngày càng tốt, cặp đôi mới cưới tính phúc ngọt ngào, lại giống như đôi vợ chồng bên nhau hoạn nạn đã nhiều năm.
Lý Tôn tan tầm về nhà, tra chìa mở cửa, đổi giày xong lặng lẽ đến nhà bếp.
Trần Thải đang bận rộn trong bếp, miệng còn ngâm nga khúc nhạc lệch tông, không phát hiện Lý Tôn đi vào.
Lý Tôn tựa cửa nhà bếp, chỉ nhìn bóng lưng bận rộn của Trần Thải đã cảm thấy trong lòng chất chứa hạnh phúc như muốn tràn ra ngoài.
“ŧıểυ Thải.” Lý Tôn nhìn chằm chằm Trần Thải một lúc lâu, cuối cùng không kiềm được rung động vòng tay ôm Trần Thải từ phía sau.
“A!” Trần Thải bị Lý Tôn bất ngờ ôm lấy, la lên đầy sợ hãi, thân thể run run. May là lúc này không cầm dao, bằng không nhất định sẽ cắt phải tay.
“Xin lỗi, dọa em rồi.” Lý Tôn áy náy khẽ hôn lên cần cổ mảnh mai của cậu.
“Không sao, sao hôm nay ông xã về sớm vậy?” Trần Thải lắc đầu, an tâm tựa vào lòng Lý Tôn, tay tiếp tục bận rộn.
“Công ty ít việc.” Lý Tôn tùy tện trả lời, hạ nụ hôn xuống cái gáy xinh đẹp, để lại một vệt nước ẩm ướt. Công ty lớn như Lý thị sao có thể rảnh rỗi, chẳng qua Lý Tôn làm liên tục cả ngày, buổi trưa cũng chỉ ăn vài miếng không ngừng làm việc, chỉ vì có thể về nhà sớm gặp Trần Thải. Hơn nữa so với sơn hào hải vị bên ngoài, Lý Tôn cảm thấy bữa cơm thân tình của Trần Thải mới là đồ ăn ngon nhất thế giới.
“Ông xã… Ngứa…” Trần Thải bị Lý Tôn hôn có hơi ngứa, cười cười rụt cổ muốn tránh né hắn.
Lý Tôn lại nhân cơ hội này ngậm vành tai mềm mại của cậu, đầu tiên là vươn lưỡi liếʍ một vòng, sau đó lại nhẹ nhàng mυ"ŧ vào.
“Ông xã… Đừng… Cơm… Cơm tối…” Tai là bộ phận nhạy cảm của Trần Thải, bị Lý Tôn ngậm vào miệng mυ"ŧ một cái lập tức biến hóa, giọng nói mềm nhũn mang theo khàn khàn cầu xin Lý Tôn.
Dáng vẻ muốn mà ra vẻ của Trần Thải càng làm Lý Tôn ngứa ngáy khó nhịn, không chỉ không buông Trần Thải, trái lại đầu lưỡi liếʍ láp chui vào tai cậu.
“Ông xã… Ngứa… Ngứa…” Hơi thở nóng bỏng phun vào trong tai, Trần Thải giãy giụa né tránh, cái mông không ngừng ma sát cái thứ giữa háng Lý Tôn, nhanh chóng cọ cọ khiến thứ kia cương cứng.
“ŧıểυ Thải…” Lý Tôn không dằn vặt tai Trần Thải nữa, dùng một tay xoay đầu cậu, ngậm lấy cánh môi mềm mại kia vào miệng.
Lý Tôn hôn môi, tay cũng không nhàn rỗi. Bởi vì Trần Thải ở nhà chỉ mặc đồ bộ rộng rãi, quần thun khiến tay Lý Tôn dễ dàng mò vào. Tay hắn chui thẳng vào trong qυầи ɭóŧ Trần Thải, chơi đùa dương v*t đã hơi cương.
“Ưm ưm…” Miệng bị lấp kín, Trần Thải chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở mơ hồ.
Lý Tôn thấy Trần Thải luôn nghiêng đầu rất vất vả nên buông lỏng cánh môi. Hắn ôm cậu từ phía sau, một tay vòng quanh eo, tay kia ở trong quần cậu cầm dương v*t vừa xoa vừa bóp. Hắn còn chen dương v*t của mình vào giữa mông cậu, không ngừng cọ sát kẽ mông.
“A a… Ông xã… Cơm tối…” Trần Thải đã ý loạn tình mê, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm thức ăn đã làm một nửa.
“Tôi không đói.” Vì tránh Trần Thải nhớ thương bữa tối, Lý Tôn nhanh chóng mở miệng trả lời. Lý Tôn chơi đùa dương v*t của Trần Thải vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, buông dương v*t ra, kéo quần cậu kể cả qυầи ɭóŧ đến đầu gối, lộ ra hai cánh mông trắng nõn tròn trịa. Lý Tôn cởi thắt lưng, kéo qυầи ɭóŧ xuống một chút, dương v*t đang cương nảy ra ngoài.