Buổi sáng Vương Tinh Tinh đến rủ Chu ŧıểυ Vân cùng đi học, đứng trong phòng bạn, cô bé trầm trồ khen ngợi: “Chu ŧıểυ Vân, phòng của cậu trang trí đẹp quá. Hạc giấy thật dễ thương, hoa đặt trên bệ cửa sổ cũng đẹp. Oa, cái để trên bàn này làm thế nào vậy, tớ cũng thích.”
Vương Tinh Tinh khen đông khen tây một hồi, đến lớp hậu lại kể cho mọi người, Chu Thiến Thiến, Tôn Mẫn bị cô nói rất hiếu kì, ầm ĩ đòi đến phòng bạn xem.
Chu ŧıểυ Vân đành phải “mời” hai bạn về nhà chơi. Lúc tan học, mời thêm cả Ngô Mai, dù sao chờ đến khi ŧıểυ Mai nghe cái miệng rộng của Vương Tinh Tinh nói oang oang thể nào cũng đòi đi, không bằng giờ “Tiên hạ thủ vi cường” mời luôn.
Ngô Mai nhận được lời mời của bạn rất vui, định buổi trưa ở lại nhà Chu ŧıểυ Vân ăn cơm luôn.
Dọc đường đi các cô gái nói cười ầm ĩ. Vương Tinh Tinh tự nhiên đi cùng. Có Vương Tinh Tinh và Ngô Mai vĩnh viễn không cần lo buồn chán, hai người cậu một câu tớ một lời nói trên trời dưới bể. Gió xuân ấm áp thổi qua, khiến lòng người cũng ấm áp vô cùng.
Tâm trạng của cô vốn có chút nặng nề, bị giấc mơ đêm qua làm u ám, giờ nghe các bạn líu ríu cười đùa xua tan hết. Ký ức hãy để nó ngủ yên, quan trọng nhất là cuộc sống hiện tại!
Nghĩ thông suốt, Chu ŧıểυ Vân bỗng muốn hát, cô đề nghị mọi người cùng nhau hát một bài. Đề nghị này được tất cả đồng ý, dưới sự bắt nhịp của cô, mấy cô gái hát to bài “Mùa xuân ở nơi nào” .
Tiếng hát có chút ngây ngô, nhưng không che giấu được niềm vui trong lòng, đây là ích lợi của trẻ con. Tuỳ thời tuỳ chỗ vui là có thể hát, không ai cười chê, chỉ chỏ.
Thậm chí có người đi đường cũng hát, càng ngày người hát càng nhiều.
“Mùa xuân ở nơi nào ý y mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân đến với rừng xanh, thấy hoa nở thấy cây cỏ sinh sôi, chú chim vàng anh hót. Tích lý lý tích lý lý, tích lý lý tích lý lý…”
Mãi cho đến nhà Chu ŧıểυ Vân, mọi người mới ngừng hát.
Triệu Ngọc Trân từ xa đã nghe tiếng hát, ra cửa nhìn thấy Chu ŧıểυ Vân và đám bạn gái cười nói trở về. Trong đó có Ngô Mai nhà cô Út, bà thấy ŧıểυ Mai rất vui, vội kêu bọn nhỏ vào nhà.
Ngô Mai thấy Triệu Ngọc Trân ngọt ngào gọi “Bác Hai”, thấy Vương Tinh Tinh, Chu Thiến Thiến, Tôn Mẫn đi vào phòng Chu ŧıểυ Vân cũng vội đi theo.
Đầu tiên cả lũ ngắm nghía, khen rèm cửa độc đáo, Tôn Mẫn lưu luyến mãi sờ đi sờ lại. Đến khi Chu ŧıểυ Vân đồng ý có thời gian sẽ dạy cô bé gấp giấy làm rèm cửa như vậy mới vui vẻ bước vào trong phòng.
Vừa vào phòng, Ngô Mai nhất thời bị màu xanh hấp dẫn: “Oa, Đại Nha, mấy con hạc giấy cậu gấp thật là đẹp, kia còn có mấy con treo trên trần nhà nữa, phải xem kỹ mới được.”
Ánh mắt Chu Thiến Thiến thì bị bức thư pháp trên tường thu hút: “Chu ŧıểυ Vân, mấy chữ này là ai viết cho cậu? Là Thầy Phương à?” Cô bé đoán cũng có căn cứ, ai chẳng biết Chu ŧıểυ Vân là học trò cưng của thầy!
Chu ŧıểυ Vân khẽ cười, không muốn quá mức khoa trương: “Đây là tớ tự viết.”
Đến đây, không chỉ Chu Thiến Thiến, Vương Tinh Tinh, Tôn Mẫn, mà cả Ngô Mai đều mở to mắt nhìn Chu ŧıểυ Vân, cuối cùng Ngô Mai nói ra tiếng lòng của mọi người: “Đại Nha, cậu học giỏi, thổi kèn harmonica hay, viết thư pháp cũng đẹp, cậu không thể quá lợi hại như thế được?”
Mấy người đồng thanh đáp: “Đúng vậy! Cậu quá siêu!”
“Tài hoa” của Chu ŧıểυ Vân khiến bạn học cùng lớp vừa hâm mộ vừa có cảm giác nhìn thấy núi cao, quá mức chênh lệch. Rõ ràng Chu ŧıểυ Vân ít tuổi nhất lớp, vì sao mọi thứ của bạn ấy đều ưu tú nhất?
Trong nháy mắt, mấy người đều có chung một suy nghĩ: sau này mình có thể giỏi như thế không? Đương nhiên chưa đến mức đố kị, nhưng ở trong lòng mọi người gieo mầm hạt giống: hình mẫu cô gái tài năng chắc là giống như Chu ŧıểυ Vân!
Đối mặt với ánh mắt hâm mộ, tán dương, thậm chí có chút sùng bái của bạn bè, Chu ŧıểυ Vân cúi đầu, giơ tay đầu hàng: “Đừng khen tớ nữa. Nói đi, các cậu thích cái gì, tớ có thể dạy cách làm, nếu tặng được sẽ tặng luôn.”
Lời vừa nói ra, được một trận hoan hô ầm ĩ.
Ngày hôm đó, trên bàn cơm nhà cô có thêm mấy vị khách bé, sau khi ăn xong, mọi người không chờ được, vào phòng đòi cô dạy cách gấp giấy hạc.
Sau này, cơ bản mỗi ngày khi Chu ŧıểυ Vân về nhà đằng sau sẽ có một, hai cô bạn, có lúc là Vương Tinh Tinh. Đôi khi là Chu Thiến Thiến, có khi là Tôn Mẫn, Ngô Mai ở xa nên ít đến được. Ngô Mai không chịu, dứt khoát tranh thủ ngày nghỉ xin Ngô Hữu Đức lái xe đưa cô bé đến nhà Chu ŧıểυ Vân ở hai ngày, còn được ngủ cùng giường với bạn nữa, hì hì.
Chu ŧıểυ Vân giơ hai tay đón chào, len lén cảm thán: không chào đón cũng không được! Nếu để đại ŧıểυ thư Ngô Mai biết cô không thích sợ rằng sau này không được sống yên!
Thực ra Chu ŧıểυ Vân là người thích yên bình, cá tính nội liễm, văn tĩnh, kiếp trước cô rất ít có bạn. Sau khi sống lại, không ngờ nhân duyên chuyển biến tốt, cô cũng bất ngờ.
Có thể là cô bất tri bất giác tản mát ra mị lực quá lớn, hấp dẫn tất cả mọi người. Ách! Tự khen mình nữa, cô sẽ mắc ói mất.
Quên đi, đừng nghĩ linh tinh nữa, nên nghiêm chỉnh dạy Ngô Mai gấp hạc thôi.