Phương Văn Siêu dạo này thấy lạ tại sao Chu ŧıểυ Vân ít khi đến tập đàn ác-cooc-đê-ông, vừa tan học không thấy bóng dáng.
Chờ thêm mấy ngày vẫn như thế, anh không nhịn được, thừa dịp tan học tìm Chu ŧıểυ Vân hỏi: “ŧıểυ Vân, dạo này em bận chuyện gì thế, sao không đến luyện đàn?”
Chu ŧıểυ Vân vừa thấy Phương Văn Siêu đã hiểu thầy định hỏi gì, vội vã giải thích: “Thầy Phương, nhà em đang xây nhà mái ngói. Hằng ngày em muốn về sớm một chút, giúp đỡ ba mẹ, vì thế thời gian này sẽ không đến chỗ thầy luyện đàn. Em hứa sau này sẽ luyện tập bù lại thời gian qua.”
Phương Văn Siêu hiểu rõ, gật gù khen: “Hoá ra là như vậy, cũng nên giúp cha mẹ việc nhà. Chờ rảnh rỗi lại đến luyện đàn đi. Nhạc cụ phải thường xuyên tập luyện, gián đoạn sẽ không có hiệu quả.”
Chu ŧıểυ Vân cảm kích nhìn thầy. Đây là người đầu tiên ngoài người nhà đối xử tốt với cô như vậy. Anh và cô không thân chẳng quen, chỉ là thầy giáo mà thôi, nhưng một năm qua, rất quan tâm đến mình, trong cảm nhận của cô, anh đã đóng một vai trò vô cùng quan trọng.
Cô thật lòng nói: “Cám ơn thầy, thầy Phương! Nhất định em sẽ không phụ sự kì vọng của thầy!”
Không gì sánh được với ánh mắt tin tưởng và kính yêu của học trò khiến giáo viên hài lòng.
Phương Văn Siêu cười, tạm biệt cô học trò.
Chu ŧıểυ Vân chạy chậm về nhà, đằng sau có người gọi cô, quay lại là Tôn Mẫn cùng khối.
Tôn Mẫn là nữ sinh thấp nhất trong lớp, biệt danh là ŧıểυ Bất Điểm, cô thấp hơn cả Ngô Mai, bình thường chơi khá thân với cô. Ba cô bé là một thợ xây, đang làm công ở nhà Chu ŧıểυ Vân.
Tôn Mẫn muốn cùng về với bạn, từ xa nhìn thấy Chu ŧıểυ Vân liền gọi.
Chu ŧıểυ Vân mời Tôn Mẫn đến nhà mình ăn cơm: “ŧıểυ Bất Điểm,” ai cũng gọi biệt danh này: “Cậu đến nhà tớ ăn cơm đi, dù sao ba cậu cũng ở đó!”
Tôn Mẫn thích nhất là chơi với Chu ŧıểυ Vân, nghe thấy thế đồng ý ngay. Hai người trò chuyện vui vẻ cùng về nhà.
Phòng đã xây cao cỡ nửa người, mọi người đang bận việc. Tôn Mẫn tinh mắt nhìn thấy bóng ba, lớn tiếng gọi: “Ba ba!”
Ba của Tôn Mẫn Tôn Thành Võ thấy tiếng con gái thì ngạc nhiên lắm: “Mẫn mẫn sao con không về nhà lại đến đây?” Tôn Mẫn cứng họng không biết trả lời thế nào.
Chu ŧıểυ Vân cười vì giải vây cho bạn: “Chú Tôn, là cháu bảo bạn ấy đến nhà ăn cơm.”
Tôn Mẫn cảm kích nhìn Chu ŧıểυ Vân.
Tôn Thành Võ nghe thấy thế không nói được gì, đành khoát tay ý bảo con gái tự đi chơi.
Buổi trưa mọi người ăn cơm trong bếp, đông người ngồi bàn hơi chen chúc. Tôn Thành Võ có chút xin lỗi nói với Triệu Ngọc Trân: “Hôm nay mẫn mẫn nhà tôi làm phiền anh chị quá.”
Triệu Ngọc Trân tươi cười: “Chú khách khí quá, Tôn Mẫn là bạn học của ŧıểυ Vân nhà tôi, con bé đến chúng tôi cao hứng còn không kịp ấy chứ!”
Tôn Thành Võ vốn lo con gái đến ăn, chủ nhà sẽ có ý kiến, lúc này thấy Triệu Ngọc Trân nói thế nét mặt dễ nhìn hơn nhiều: “mẫn mẫn nhà tôi ở nhà thường xuyên nhắc đến Đại Nha, thành tích tốt lại là lớp trưởng, đi thi đấu trên huyện được giải nhất. Mấy ngày nay làm ở nhà chị, tôi thường thấy Đại Nha giúp việc nhà, đứa bé này quả là giỏi giang!”
Nghe người khác khen con mình là sự kiêu ngạo lớn nhất của người mẹ, máy hát của Triệu Ngọc Trân lại mở ra: “Chú Tôn này, lời này của chú quả là nói lên tiếng lòng của tôi. Lẽ ra người làm mẹ không nên khen con mình, nhưng Đại Nha nhà tôi rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Ngày nào tan học là về giúp mẹ nhóm lửa nấu cơm, giờ còn giặt quần áo cho cả nhà. Con nhà nghèo trưởng thành sớm mà.”
Nói câu cuối cùng, nét mặt bà trầm buồn.
Có lúc nhìn Chu ŧıểυ Vân bé xíu lại y như người lớn, vội đông vội tây làm việc, trong lòng bà vui mừng, được an ủi lại có cảm giác khổ sở không diễn tả được. Con mình trưởng thành sớm giỏi giang vui thì vui thật đấy, thực ra có ai không muốn con cái như công chúa, hoàng tử được chiều chuộng hết mực?
Không nói đâu xa, nói đến ŧıểυ Hà nhà bác Cả đi. Lớn hơn Đại Nha ba tuổi, ở nhà đưa áo thì vươn tay, cơm đút há mồm. Mỗi ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp như đóa hoa nhỏ, còn Đại Nha, nɠɵạı trừ lần trước đi thi được mua váy mới, bình thường vẫn mặc quần áo cũ của chị họ.
Nghĩ đến đó, trong lòng Triệu Ngọc Trân chua xót khổ sở.
Chu ŧıểυ Vân mẫn cảm nhận thấy được ý nghĩ trong lòng mẹ, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Nếu sau khi được sống lại, điều thay đổi lớn nhất là quan hệ của cô và cha mẹ tình cảm hơn nhiều.
Trước đây cô thường trách cha mẹ nghèo khó không cho mình thời thơ ấu sung sướиɠ, trách cha mẹ không quan tâm đến mình, trách cha mẹ không kiếm được tiền khiến mình sống khổ sở, đến nỗi khi lớn lên ngày càng dửng dưng với cha mẹ, liên luỵ đến tình cảm giữa anh chị em cũng nhạt nhẽo.
Đã hai năm trôi qua từ khi cô trở về năm sáu tuổi, cô dùng ánh mắt của một người trưởng thành đánh giá cha mẹ mình, cô mới phát hiện ra cha mẹ thương tất cả con cái, bao gồm cả mình.
Chu Quốc Cường thiên vị cô nhất, nói với cô nhẹ nhàng nhất, đối yêu cầu cô đưa ra rất ít khi từ chối, Triệu Ngọc Trân trước mặt mọi người không che giấu sự tự hào đối với mình.
Nút thắt dưới đáy lòng cô từ từ được tháo ra. Hoá ra, cha mẹ thương yêu mình như thế.
Tôn Thành Võ an ủi Triệu Ngọc Trân: “Có đứa con như thế phải vui mới đúng chứ. Chúng ta là người nhà quê, con gái khoẻ mạnh, khôn khéo ở phòng khách, lại xuống được phòng bếp là tốt nhất, không yếu ớt như con gái trong thành phố. Tôi thấy phải bảo mẫn mẫn học hỏi Đại Nha nhà chị nhiều hơn.”
Triệu Ngọc Trân vội vàng khen Tôn Mẫn mấy câu.
Người lớn tâng bốc lẫn nhau, Chu ŧıểυ Vân và Tôn Mẫn một khoảng trời riêng ngồi một góc vừa ăn vừa nói chuyện.
Về sau, Tôn Mẫn cũng thành khách quen trên bàn cơm nhà họ.