Chu ŧıểυ Vân cảm thấy đã đến thời cơ, mới bắt đầu khuyên nhủ: “Mẹ, ngươi mẹ đừng tức giận. Mẹ là trụ cột chính trong gia đình, mẹ mà bệnh thì nóc nhà sẽ sụp xuống, mấy anh em chúng con phải làm sao bây giờ?”
Lời nịnh hót khiến Triệu Ngọc Trân tâm tình tốt hơn nhiều: “Đứa bé này biết cái gì mà trụ với chẳng cột.”
Chu ŧıểυ Vân nói mấy lần chính bản thân cũng thấy buồn nôn, bất quá chuyện quan trọng nhất bây giờ là dỗ mẹ vui vẻ, buồn nôn hay không mặc kệ nó.
Triệu Ngọc Trân ôm chặt lấy con gái, trong lòng cảm thấy an ủi. Mới ngày nào đứa con bé bỏng còn nằm trong tã lót, giờ đã lớn, biết nói ngọt khuyên can, sao bà lại không cảm khái đây. Thực ra, bà cũng biết làm vậy sẽ khiến chồng không vui. Dù sao, mấy nhà bên nội có việc đều chi mười nguyên. Nhưng bà lại có nỗi khó xử riêng, trong mấy chị em không thể mừng ít nhất được!
Trước mặt mẹ, Chu ŧıểυ Vân ra sức khen ngợi ưu điểm của ba: “Mẹ, con cảm thấy ba rất tốt. Ba không cờ bạc, ở nhà chịu khó làm việc, lại rất tốt với con cái. Mẹ đừng giận ba nữa, nghĩ đến điểm tốt của ba đi mà.”
Nói đến đây, Triệu Ngọc Trân lại thấy bất mãn: “Ba con đối với các con không tệ, nhưng quá nghiêm khắc với Đại Bảo. hôm nay anh con mới đánh vỡ một cái bát đã đánh nó!”
“Đó là vì ba bực mình mới ra tay nặng một tí, bình thường ba hay mắng anh nhất càng chứng tỏ ba rất coi trọng nhất, thương anh nhất mà!” Chu ŧıểυ Vân nói tốt cho ba, nhưng đây đúng là sự thật.
Cái đó gọi là yêu cho roi cho vọt, Chu Quốc Cường sao không thương đứa con trai đầu lòng của mình đây? Chỉ là Đại Bảo quá nghịch ngợm, bướng bỉnh, Chu Quốc Cường nóng vội, chỉ sợ rèn sắt không thành thép, nói không đến hai câu đã động thủ. Đây cũng là quan niệm từ bao đời của dân quê “Bổng hạ xuất hiếu tử” (Dưới lằn roi vọt mới đào tạo được người con hiếu thảo!).
Trong lòng Triệu Ngọc Trân tất nhiên biết rõ, lửa giận được dập tắt gần hết: “Aizz, việc này cũng trách mẹ không bàn trước với cha con. Nếu không đã chẳng ầm ĩ đến vậy, thôi thì sau này nhà bác Cả, chú Ba có việc, nhà chúng ta cũng đưa hai mươi, nếu không ba con lại nghĩ linh tinh rồi tức giận.”
Chu ŧıểυ Vân rất vui, xem ra sau cơn mưa trời lại sáng. Ý tưởng của cô và mẹ không mưu mà hợp (không bàn bạc trước lại có cùng ý kiến).
Vợ chồng cãi nhau không quá một đêm, lúc làm cơm tối người nhóm lửa người nấu cơm, tự nhiên làm lành. Chu ŧıểυ Vân đứng trong bếp phụ giúp rất vui vẻ.
Tình cảm của cha mẹ cô rất tốt, nếu không phải vì cuộc sống nghèo khó, quẫn bách vì tiền đã không nảy sinh mâu thuẫn. Vì thế, người có thể không giàu nứt đố đổ vách, dắt lưng bạc triệu nhưng không thể quá nghèo, cuộc sống khá giả đủ ăn đủ tiêu là mong ước của rất nhiều người. Vừa có thể bảo đảm cho cả gia đình sống bình thường hoặc khá hơn, vừa không có phiền não của kẻ có tiền.
Lý tưởng lớn nhất của Chu ŧıểυ Vân là trở thành giai cấp tư sản, tốt nhất là có một mức lương cao, công việc nhàn nhã, rồi tìm một người chồng cùng chỗ làm việc thì càng hoàn mỹ.
Cuộc sống của gia đình họ đang từ từ thay đổi. Hai vợ chồng Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân vất vả buôn bán có tiền lời. Số tiền này với người có tiền thì chẳng đáng là bao, nhưng với hai người là một khoản không nhỏ.
Triệu Ngọc Trân là một người phụ nữ biết tính toán. Bà tính đủ tiền mua một xe gạch rồi bảo chồng đi mua về để trong sân. Nhìn chồng gạch càng ngày càng cao, nụ cười của bà càng rạng rỡ.
Hai vợ chồng bắt đầu bàn lúc nào nên sửa nhà.
Bây giờ mà đi thuê thợ làm công, mình cũng phải đi theo trông coi, làm một số việc đơn giản. Trời sắp trở lạnh, nếu bắt đầu từ lúc này, trước mắt mới có thể hoàn thành. Nếu đầu xuân mới sửa, thời gian dư dả hơn nhưng hai vợ chồng sốt ruột quá, không chờ nổi nữa.
Ngẫm lại mong sửa nhà đã nhiều năm, sao nhẫn nại chờ được mấy tháng!
Chu Quốc Cường hạ quyết định, giờ tuy vội vàng, nhưng trước năm mới phải xây xong nhà mới!
Đến khi gạch chất hơn nửa sân, lại nhờ em vợ cho mượn xe kéo mới mua để chở cát, đá, xi măng. Còn thuê nhân công chặt mười mấy cây to đằng sau nhà làm giầm, chỗ gỗ thừa cứ giữ lại.
Thợ xây cùng thông có ba người, lại mời thêm hai người ở thôn bên cạnh. Hai vợ chồng cũng xắn tay làm, không có nhiều tiền thuê thợ. Khi đó, thuê thợ làm việc không chỉ trả tiền công mà còn phải cho họ bữa trưa. Triệu Ngọc Trân muốn tiết kiệm tí nào hay tí đó, mời ít người thì thời gian nấu cơm cũng lược bớt không ít!
Đồ đạc trong nhà được dọn gần hết, đồ quan trọng được gửi ở nhà bác Cả. Đồ nhỏ nhỏ thì cất vào nhà kho, Cái gì khó vận chuyển như bàn thờ… thì cứ để trong nhà, dù sao không phải vật gì đáng giá.
Chu Quốc Cường, Triệu Ngọc Trân nhìn đồ đạc ngổn ngang trong sân, trực tiếp kê giường vào nhà kho nhỏ cạnh bếp, nhưng nhiều con như vậy, sắp xếp chỗ ngủ thế nào? Làm sao bây giờ?
Có cách rồi! Đem gửi Nhị Nha nhỏ nhất đến nhà nɠɵạı, nhờ bà nɠɵạı trông giùm, cả ngày bận rộn thực sự Triệu Ngọc Trân không có thời gian chăm sóc con gái út. ŧıểυ Bảo gửi nhờ nhà chú Ba, để bà nội chăm cùng với Chu Chí Viễn, đợi nhà xây xong mới đón về.
Hai đứa lớn ngày ngày đi học, ở nhà bác Cả. Để Đại Bảo và Hải ngủ một giường, Chu ŧıểυ Vân ngủ cùng Chu ŧıểυ Hà trong hai tháng.
Tất cả sắp xếp xong, chọn một giờ tốt ngày đẹp, phá phòng cũ, chính thức khởi công phá phòng đất, xây nhà mới.