Phiên nɠɵạı về kiếp trước, cuộc sống của họ từng có hạnh phúc.
Lần đầu tiên Chu ŧıểυ Vân và Lý Thiên Vũ gặp nhau là vào một buổi sáng tháng năm trời đẹp. Hôm đó, Chu ŧıểυ Vân đang đạp xe đạp đến xưởng đồ chơi đi làm, kết quả nửa đường xe tuột xích.
Trên con đường đó vừa không có nhà dân vừa không có cửa hàng sửa xe, Chu ŧıểυ Vân đành phải tự mình động thủ thử chỉnh dây xích. Có điều con gái không am hiểu lắm mấy việc này, cố gắng nửa ngày cũng không chỉnh được.
Đang sốt ruột, một chàng trai trẻ đi qua đường chỉnh dây xích hộ cô. Chàng trai đó chính là Lý Thiên Vũ.
Từ lần đó, Chu ŧıểυ Vân luôn “vô tình gặp” Lý Thiên Vũ trên đường. Hai người từ xa lạ đến quen thuộc, rồi yêu nhau chỉ trong ba, bốn tháng.
Nửa năm sau, đến lần kỷ niệm– lễ tình nhân đầu tiên của hai người. Thực ra lúc đó cha mẹ Chu ŧıểυ Vân có chút phản đối chuyện giữa hai người. Lý Thiên Vũ đến nhà cô bị đối xử không tốt, chưa bị ăn lườm đã là may.
Đúng vào chủ nhật, Chu ŧıểυ Vân ở nhà, không đi đâu. Cô tương đối mơ hồ về lễ tình nhân của phương Tây. Trước đó, cô cũng không nghe Lý Thiên Vũ nói ngày ấy sẽ mời cô đi xem phim hay làm gì nên nghĩ thầm có lẽ cứ để nó trôi qua trong âm thầm.
Không ngờ Lý Thiên Vũ mua bó hoa tươi đến tận nhà cô.
Cha mẹ Chu ŧıểυ Vân cuối cùng miễn cưỡng ngầm đồng ý hai người yêu nhau. Dân quê rất hiếm thấy người yêu nhau mà tặng hoa, hành động này đã thu phục được cha mẹ cô.
Chu ŧıểυ Vân rất vui mừng, lại có một chút cảm động, quan trọng nhất là tấm lòng, mặc dù… cả bó hoa, phần lớn là hoa baby, chỉ có ba bông hoa hồng…
Nghe nói đến lễ tình nhân, hoa hồng vừa hiếm vừa đắt, bình thường một ngàn một bông, đến ngày đó tăng gấp mười lần, mười ngàn một bông. Lại thuê xe đến nhà Chu ŧıểυ Vân, Lý Thiên Vũ mất khoảng năm mươi ngàn! Tiền bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là tấm lòng!
Sau đó, hai người bắt đầu sống chung, có Nữu Nữu rồi kết hôn. Đến lễ tình nhân thứ hai, hai người đã là đôi vợ chồng mới cưới. Bụng Chu ŧıểυ Vân được năm tháng.
Lý Thiên Vũ lập tức cho thấy mặt keo kiệt. Anh bảo rằng lễ tình nhân mua hoa không phải lãng mạn mà là lãng phí, tốn mười mấy ngàn mua hoa chẳng bằng mua hai con gà để cô tẩm bổ.
Chu ŧıểυ Vân lúc đó cũng nghĩ như vậy, đã kết hôn còn mơ mộng gì, cứ vậy thôi. Mặc dù trong lòng rất hi vọng được tặng hoa. Phụ nữ mà, có ai không thích hoa!
Ngày mười bốn tháng hai, thanh niên trẻ có đôi có cặp đều đến thị trấn xem phim, ăn ở nhà hàng.
Chu ŧıểυ Vân đi cùng với Ngô Mai, nói chuyện một lúc còn cảm khái: Phụ nữ ấy à, vừa kết hôn liền hạ giá, Lý Thiên Vũ chết tiệt nửa ngày không thấy bóng dáng, không biết chạy đi đâu chơi. Từ lúc mang thai, cô ăn rất nhiều, buổi trưa ăn hai chén cơm tới năm giờ chiều đã bắt đầu đói bụng. Ngô Mai đưa cô đến quán ăn vặt.
Lý Thiên Vũ xuất quỷ nhập thần xông ra, hihi haha nói cười với Ngô Mai.
Chu ŧıểυ Vân giả vờ lơ đãng nói đến lễ tình nhân, anh lại nói “Đã là vợ chồng già còn chú ý cái đó làm gì”, trong lòng cô xẹt qua nỗi thất vọng nhàn nhạt.
Không ngờ mấy phút sau, Lý Thiên Vũ móc từ trên người ra một cái hộp rất đẹp.
Oa, là quà lễ tình nhân. Mở ra xem, đó là một chiếc vòng đeo tay thủy tinh màu xanh.
Từ trước đến nay Chu ŧıểυ Vân rất thích đeo vòng tây, thích nhất màu xanh. Không ngờ Lý Thiên Vũ âm thầm đi mua.
Ngẩng đầu lên nhìn, Lý Thiên Vũ vẫn cười hì hì, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ, không biết tại sao tự dưng anh tạo cho người ta cảm giác rất đẹp trai.
Nghe Ngô Mai hết lời khen, Chu ŧıểυ Vân cầm vòng tay Lý Thiên Vũ đưa, cảm nhận được hạnh phúc.
Đáng tiếc, mấy năm sau không còn được như thế. Bình thường một bữa cơm coi như ứng phó xong.
Hoa tươi và quà lễ tình nhân đã thất truyền!
Aizz, phụ nữ à, cần phải yêu nhiều thêm mấy năm, hưởng thụ sự ân cần của bạn trai! Đừng kết hôn quá sớm ——