Thủ tục đăng ký kết hôn rất đơn giản, đến cục dân chính điền giấy, ký tên là xong. Cầm sổ hồng trong tay, Chu ŧıểυ Vân mới tin nay mình đã trở thành vợ của Lý Thiên Vũ.
Anh cười rạng rỡ: “Bà xã, trưa nay chúng ta đi đâu đó chúc mừng nhé?”
Cảm giác này quá tuyệt vời. Từ hôm nay trở đi, Chu ŧıểυ Vân chính là bà xã của anh! Hai chữ này nói ra khỏi miệng khiến cả người anh đều thoải mái!
Chu ŧıểυ Vân có chút không tự nhiên: “Đừng bà xã, bà xã nữa, nghe không quen, anh cứ gọi em ŧıểυ Vân như trước đi!”
Lý Thiên Vũ lấy lùi làm tiến: “Được, lúc ở nhà chỉ có hai ta, anh mới gọi em như vậy, có được không!”
Chu ŧıểυ Vân gật đầu, tạm thời chưa thích ứng lắm với thân phận mới, cách xưng hô mới này.
Chuyện lớn quan trọng cả đời tất nhiên phải báo cho Đại Bảo và ŧıểυ Bảo một tiếng. Điện thoại Đại Bảo không gọi được, có lẽ phải chờ đến tối. Di động của ŧıểυ Bảo vừa reo đã nhấc máy.
ŧıểυ Bảo ở đầu kia vui mừng thay chị: “Chị, chúc mừng chị. Đáng tiếc trưa nay em phải trực không có thời gian, buổi tối em đến chỗ chị chúc mừng nhé!”
Chu ŧıểυ Vân cười haha nói: “Được, đến lúc đó chị gọi cho anh cả, để anh ấy đến luôn.”
Lý Thiên Vũ xin công ty nghỉ cả ngày, vì thế họ có một ngày rảnh rỗi.
Buổi trưa, anh đưa cô đến nhà hàng sang trọng, hưởng thụ bữa tiệc lãng mạn chỉ có hai người.
Anh cực kì hào hứng, gọi hai ly vang đỏ.
Hai người ngồi đối diện nhau, cầm ly thủy tinh đế cao uống rượu đỏ, nụ cười chưa hề tắt.
Lý Thiên Vũ có chút áy náy nói: “ŧıểυ Vân, anh chưa mua nhẫn cưới cho em!” Vui vẻ đi đăng ký nên anh quên mất chuyện mua nhẫn cho cô.
Chu ŧıểυ Vân cười nói: “Ăn xong, chúng ta cùng đi xem!” Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, hôm nay còn nhiều thời gian mà.
Lý Thiên Vũ cười, gật đầu.
Hai người đi xem ở mấy cửa hàng, cuối cùng dừng lại ở cửa hàng vàng bạc Bảo Khánh nổi tiếng lâu đời.
Lý Thiên Vũ thấy Chu ŧıểυ Vân xem một cái nhẫn vàng, cảm thấy kỳ lạ: “ŧıểυ Vân, để anh mua nhẫn kim cương cho em!” Nhẫn kim cương đương nhiên đắt hơn nhiều, nhưng kết hôn thì phải mua cái đẹp nhất, đắt nhất cho cô.
Chu ŧıểυ Vân đang thử một chiếc, nghe vậy cười nói: “Không cần đâu anh, mua nhẫn vàng đi. Vàng rất giữ giá, không có kim cương cũng không sao, sau này có tiền hãy mua! Giờ chúng ta đang tiết kiệm tiền mua nhà mà.”
Lý Thiên Vũ rất cảm động: “ŧıểυ Vân, em thật tốt!” Nói xong, ôm cô vào ngực.
Chu ŧıểυ Vân đẩy anh: “Có nhiều người nhìn đấy!” Bên cạnh người đến người đi, có mấy người đang nhìn bọn họ!
Lý Thiên Vũ cười hì hì nói: “Cứ để cho họ nhìn! Anh ôm bà xã anh, ai dám quản?”
Cuối cùng, họ mua một chiếc nhẫn vàng xinh xắn. Chu ŧıểυ Vân đeo nhẫn vào ngón áp út, từ nay về sau, cô là hoa đã có chủ!
Lý Thiên Vũ cam kết: “ŧıểυ Vân, đợi đến ngày chúng ta tổ chức đám cưới, anh nhất định sẽ mua một chiếc nhẫn kim cương thật to cho em.”
Chu ŧıểυ Vân quay đầu lại cười: “Vâng!”
Sau đó, cô bị anh kéo về nhà “nghỉ trưa”, lý do là buổi tối sẽ có một đống người đến ăn cơm, uống rượu, không biết kết thúc khi nào. Đêm động phòng hoa chúc bị đẩy lên sớm.
Chu ŧıểυ Vân gọi điện cho anh trai. Đại Bảo nghe thấy tin tức tốt này, không nói hai lời chạy đến luôn. Tất nhiên mời cả Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm, cộng thêm ŧıểυ Bảo, sáu người kéo nhau ra ngoài, ầm ĩ cả buổi tối.
Dương Phàm cầm chén rượu nói với Lý Thiên Vũ: “Chúc mừng cậu, người anh em!”
Rốt cuộc tới ngày này, vén mây thấy trăng sáng. Có thể, chỉ mình Dương Phàm hiểu rõ nhất Lý Thiên Vũ thích Chu ŧıểυ Vân vất vả cỡ nào, thích cô bao nhiêu năm!
Lý Thiên Vũ và Dương Phàm nâng chén, uống một hơi cạn sạch. Lúc này, rượu uống vào miệng cũng ngọt. Ước mơ trở thành sự thật, giây phút này đến quá đột ngột, khiến anh hơi chóng mặt lâng lâng.
Đại Bảo hỏi em gái vì sao vội vã đi đăng ký như thế. Cô cười giải thích chuyện mua nhà.
Đại Bảo thở dài nói: “Ai, kẻ làm anh mà ở mặt này lại rớt đằng sau!” Để em gái đoạt trước, làm Đại Bảo hơi thổn thức một chút, đầu óc bắt đầu xoay chuyển. Hay là, anh cũng đi đăng ký với Lưu Lộ trước, trong lòng càng yên tâm hơn!
Chu ŧıểυ Vân nghe thế, có chút ngượng ngùng: “Anh cả, em sẽ chờ anh và Lưu Lộ làm tiệc rượu xong mới chính thức tổ chức đám cưới với Lý Thiên Vũ.” Ở nông thôn có phong tục bình thường em gái không được lập gia đình trước anh trai.
Đại Bảo cười haha: “Anh nói thế thôi, đâu để ý chuyện này đến thế. Nào nào, anh mời vợ chồng son uống một chén.”
Lý Thiên Vũ và Chu ŧıểυ Vân nhìn nhau cười, uống cạn.
Tưởng Tiêu Đan nhìn hai người hạnh phúc ngọt ngào cũng vui mừng cho họ. Hai người có tình yêu lâu bền, qua bao năm cuối cùng tu thành chính quả.
ŧıểυ Bảo cầm chén rượu lên, đi tới trước mặt hai người: “Chị, anh rể, em mời anh chị một chén rượu. Chúc mừng anh chị!”
Lý Thiên Vũ nghe ŧıểυ Bảo gọi “Anh rể” quả thực có điểm thụ sủng nhược kinh.
Nói thật, bao năm nay, ŧıểυ Bảo rất ít khi nhiệt tình với anh, vẫn không lạnh không nóng. Mặc dù Đại Bảo hay lớn tiếng nhưng suy nghĩ đơn giản, dễ thân cận, ngược lại ŧıểυ Bảo nhìn như hiền hòa càng khó tiếp cận.
Có điều không đợi Lý Thiên Vũ vui vẻ hai phút, ŧıểυ Bảo lại cầm chén rượu thứ hai: “Chén rượu này là em kính anh rể. Chị em hiện tại đã cầm giấy hôn thú, hai người là vợ chồng hợp pháp. Hi vọng sau này anh đối xử với chị ấy thật tốt, em hi vọng anh có thể cho chị ấy một cuộc sống hạnh phúc.”
Lời nói đầy hàm ý nhất thời làm Lý Thiên Vũ im lặng. Đây mới là lời ŧıểυ Bảo muốn nói thật sự!
Lý Thiên Vũ trịnh trọng gật đầu: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đối tốt với ŧıểυ Vân.” Sau đó cụng chén với ŧıểυ Bảo, chậm rãi uống cạn. Đây là lời hứa của người đàn ông.
Đại Bảo lúc này cũng đến, nói với anh: “Lý Thiên Vũ, tôi giao em gái cho cậu. Nếu cậu có một chút gì xin lỗi nó, nhất định tôi sẽ không tha cho cậu.”
Đại Bảo nói làm người ở đây đều bật cười.
Chu ŧıểυ Vân cũng cười: “Anh, anh chính là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của em. Sau này, nếu em bị anh ấy bắt nạt, em sẽ nói cho anh, để anh đánh anh ấy!”
Tất cả mọi người bò ra cười không ngớt. Đại Bảo không cảm thấy lời này có gì không đúng, gật đầu thật mạnh. Lý Thiên Vũ bị nháo dở khóc dở cười, nghĩ thầm anh cả và cậu em vợ đều không phải người dễ bắt nạt!
Chu ŧıểυ Vân thừa dịp mọi người không chú ý, lén nói với Lý Thiên Vũ: “Nhìn thấy chưa, chỗ dựa của em rất vững chắc đấy!”
Dưới ánh đèn, nét mặt cô đặc biệt kiều mị, đáng yêu, Lý Thiên Vũ thật sự muốn giữ chặt gương mặt ấy, hôn mãnh liệt —— đương nhiên, anh chỉ dám liên tưởng trong lòng! Đại Bảo và ŧıểυ Bảo đều ở đây!
Lý Thiên Vũ cũng nhỏ giọng trả lời: “Sao anh nỡ đối xử với em không tốt dù chỉ là chút xíu, nếu vậy, không cần anh trai, em trai em đến đánh anh. Anh đã tự đánh bản thân mình.”