Lý Thiên Vũ cười đùa với mọi người mấy câu, dẫn Chu ŧıểυ Vân ngồi xuống một bên sô pha, mở cặp lồng giữ nhiệt. Oa, một mùi thơm nồng đậm đập vào mặt.
Anh cười, mắt híp thành đường chỉ, cầm thìa uống một ngụm, thỏa mãn nói: “Thực sự rất ngon, bên ngoài sao so sánh được!”
Chu ŧıểυ Vân hé miệng cười: “Vậy anh ăn nhiều một chút! Đây là cháo em đặc biệt nấu cho anh, cũng là một phần tấm lòng của em đấy!” Những lời này Lý Thiên Vũ thích nghe, vui vẻ uống mấy thìa.
Mấy đồng nghiệp thấy hai người tình chàng ý thiếp đâu còn tâm trạng làm việc, đều vây quanh qua đây.
Anh chàng tóc ngắn, ban nãy nói đầu tiên, bảo: “Thiên Vũ, cậu ăn cái gì thơm thế! Bọn tớ bụng đói kêu vang, ngửi mùi thơm thế kia ai chịu nổi!” Rõ ràng là ngửi mùi cháo thơm mà đến.
Lý Thiên Vũ cười mắng: “Một lúc nữa đồ ăn bên ngoài được mang đến, cậu chờ ăn đi. Đây là bữa tối tình yêu của tớ, không ai được cướp.” Đây là đồ Chu ŧıểυ Vân tự mang đến cho anh, sao có thể để người khác ăn!
Lời Lý Thiên Vũ nói bị mọi người pha trò một phen. Chu ŧıểυ Vân tự nhiên thành tiêu điểm của mọi người. Cô mỉm cười, thản nhiên đối diện với ánh mắt tò mò của họ.
Mẫn Dung cắn cắn môi, sắc mặt có chút khó coi. Có điều, cô ta không phải nữ sinh mới ra trường đời, gặp trường hợp này không đến nỗi chịu đả kích không gượng dậy nổi. Trái lại cười nói: “Bây giờ, còn có cô gái ở nhà nấu cơm à, đúng là ngạc nhiên.”
Giọng điệu cố gắng bình tĩnh, nhưng ở đây ai chẳng biết Mẫn Dung thích Lý Thiên Vũ đã lâu. Họ biết ngay Mẫn Dung mất kiên nhẫn.
Lý Thiên Vũ tự nhiên nghe ra ý trong lời nói không tốt, sắc mặt hơi lạnh lùng: “Tay nghề của ŧıểυ Vân rất tốt, bình thường tôi rất thích ăn cơm cô ấy nấu.” Anh thẳng thắng thừa nhận mình và Chu ŧıểυ Vân sống chung.
Chu ŧıểυ Vân mỉm cười không lên tiếng, lúc này cô chẳng cần nói gì. Chỉ cần ngồi bên cạnh Lý Thiên Vũ là được, trông đi, anh ra mặt hộ cô, cảm giác này thật tốt. Phụ nữ, không nhất định mồm mép phải khéo léo biết nói chuyện, nhưng nhất định phải học được lúc nào ngậm miệng.
Hiển nhiên, Mẫn Dung không phải kiểu phụ nữ thông minh. Có lẽ vì Chu ŧıểυ Vân xuất hiện quá đột nhiên, nên cô ta trở tay không kịp, mới thất thố như vậy.
Mẫn Dung nghe Lý Thiên Vũ nói xong, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cô không cần đi làm à? Sao có thời gian nấu cơm?”
Đến Chu ŧıểυ Vân cũng muốn thở dài thay cô ta. Câu này chỉ bộc lộ bản thân không có tu dưỡng, từ bao giờ chuyện của người khác đến phiên người ngoài như cô ta chỉ trỏ?
Những lời này của Mẫn Dung càng làm cho Lý Thiên Vũ thêm không thoải mái: “ŧıểυ Vân nhà tôi hiện đang học nghiên cứu sinh ở đại học N, còn nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp. Hồi đầu, cô ấy thi nghiên cứu sinh chi phí chung, học ngành nghiên cứu văn học cổ. Bình thường đi học không quá bận, chỉ là cô ấy thích nấu cơm cho tôi ăn. Tôi nghĩ, bây giờ cô gái tốt như vậy thật sự quá ít. Tôi đang cố gắng rước cô ấy về nhà!”
Mẫn Dung dám cả gan nói ra, chẳng lẽ cho rằng Chu ŧıểυ Vân là một cô gái thất nghiệp, nhàn rỗi, chỉ biết nấu ăn? Hừ!
Người bên cạnh nhìn ra sắc mặt Lý Thiên Vũ khó coi, vội vã hòa giải nói: “Thiên Vũ, cậu có phúc thật đó! Bạn gái tốt mà tới hôm nay mới cho bọn tớ gặp. Cái này là cậu không đúng, phạt cậu đêm nay mời bọn tớ đi quán bar uống một chén, thế nào?”
Lý Thiên Vũ cười đồng ý, không thèm ngó Mẫn Dung sắc mặt khó coi một lần.
Mẫn Dung ngồi trên sô pha liếc nhìn cô gái từ đầu đến cuối im lặng, cực kỳ không cam lòng.
Cô gái văn văn tĩnh tĩnh, thanh tú kia lại là nghiên cứu sinh chi phí chung? Điều này đại biểu cái gì, Mẫn Dung tự nhiên rõ ràng, chí ít chứng tỏ Chu ŧıểυ Vân là một cô gái rất thông minh, thành tích xuất sắc. Cô gái này còn am hiểu bếp núc? Nét mặt Mẫn Dung càng thêm khó coi.
Cô ta và Lý Thiên Vũ vào công ty cùng năm, rất có cảm tình với Lý Thiên Vũ cao ráo, anh tuấn, làm việc cẩn thận, xử sự lễ phép. Tất nhiên con gái không thể bày tỏ trước, Mẫn Dung vẫn mong mỏi Lý Thiên Vũ phát hiện ra tình cảm của cô. Không ngờ, không lâu sau cô ta biết Lý Thiên Vũ có bạn gái – chính là lần Chu ŧıểυ Vân gọi điện cho anh mà cô ta trả lời hộ.
Mẫn Dung từng thất vọng một thời gian. Chẳng qua cô ta không cam lòng, vẫn ôm tình cảm với Lý Thiên Vũ. Nghĩ thầm Lý Thiên Vũ có bạn gái thì sao, đầu năm nay kết hôn còn ly hôn cơ mà! Người yêu chia tay càng nhiều hơn. Cùng lắm thì, cô ta chờ là được.
Thế nhưng, đợi một ngày lại một ngày, Lý Thiên Vũ căn bản không hề tỏ thái độ. Mẫn Dung trong sáng ngoài tối cố ý bộc lộ mình có tình cảm với anh, muốn xem anh có phản ứng gì. Đáng tiếc, anh giả câm giả điếc, không có chút phản ứng. Hôm nay, anh còn dẫn bạn gái đến đây…
Đúng lúc này, người giao hàng đến. Mọi người đi ăn cơm, Mẫn Dung cũng đi theo.
Cục diện xấu hổ tạm thời giải trừ.
Chu ŧıểυ Vân giả vờ như không có chuyện gì, hỏi: “Thiên Vũ, cháo dễ uống không?”
Lý Thiên Vũ gật gật đầu, lại húp một ngụm lớn. Trong lòng cuối cùng cũng hiểu rõ mấy phần ý định chuyến đi này của cô.
Anh hiểu cô quá rõ, tất nhiên biết cô không phải kiểu người thích làm chuyện vô bổ. Như vậy, mục đích tối nay tới không chỉ đơn giản là đưa cơm. Liên tưởng đến thái độ của Mẫn Dung, anh nhạy cảm đoán được ý định thực sự của cô.
Trong lòng Lý Thiên Vũ thầm đắc ý. Xem ra, ŧıểυ Vân vẫn rất để ý đến mình, đặc biệt đến công ty “giải quyết” tình địch! Hì hì, anh thích!
Người gây sự có gì tốt? Phụ nữ thông minh nên giống ŧıểυ Vân, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ cần dịu dàng ngồi xuống bên cạnh mình là được, lập tức chèn ép Mẫn Dung miệng lưỡi bén nhọn kia. Ha ha!
Lý Thiên Vũ đang suy nghĩ nhìn Chu ŧıểυ Vân một cái, phát hiện cô cười rất thoải mái. Anh vô cùng thân thiết nhéo mũi cô: “Cái gì mà hài lòng thế? ŧıểυ thư!”
Chu ŧıểυ Vân không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười.
Bị Lý Thiên Vũ đoán ra là chuyện trong dự liệu. Anh sắp thành con giun trong bụng cô. Cô không định gạt anh mà muốn cho anh biết, bây giờ anh là người đàn ông của cô, tốt nhất anh không nên trêu chọc cô gái khác, phải tránh họ thật xa.
Chu ŧıểυ Vân để Lý Thiên Vũ đi làm việc, còn mình ngồi ở sô pha lật tạp chí. Dù sao đã đến, đương nhiên phải về cùng nhau.
Tối nay, cảm xúc Lý Thiên Vũ rõ ràng tăng vọt, không chuyên tâm làm việc, thường nhìn về phía bạn gái. Bị đồng sự trêu mấy câu, anh không thèm để ý chút nào, nhún vai, không hề cảm thấy mất mặt.