Trước đây, khi hai người chưa đi đến bước cuối cùng, sống chung dưới một mái hiên đều bình an vô sự. Lý Thiên Vũ cũng nhẫn nại. Nhưng, vừa vượt qua phòng tuyến, có tiếp xúc xác thịt, họ nhanh chóng bị cuốn vào dòng xoáy tình yêu mãnh liệt… Phi phi phi, dùng từ gì hình dung thế này, xóa xóa, là ân ái ngọt ngào mới đúng.
Lý Thiên Vũ không chịu về phòng mình, hằng đêm vào phòng Chu ŧıểυ Vân không chịu đi. Thỉnh thoảng cô ở lại ký túc xá không về, anh giống như oán phụ, gọi điện giục cô. Mạnh Tích thấy Chu ŧıểυ Vân nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, cười ngọt như mật là biết ngay bạn trai cô gọi tới.
Mạnh Tích cũng có bạn trai, nhưng hai người hai nơi, thời gian ở bên nhau rất ít. Thấy Chu ŧıểυ Vân và bạn trai nồng nhiệt, Mạnh Tích không ngừng hâm mộ: “ŧıểυ Vân, bạn trai cậu trông thế nào! Khi nào có dịp cho tớ gặp đi!”
Chu ŧıểυ Vân nghe xong cười đáp: “Được, đợi chút nữa tớ bảo anh ấy mời cậu ăn cơm.” Từ lúc cô học nghiên cứu sinh, gần như Lý Thiên Vũ chưa đến trường cô. Một phần vì công việc của anh bận, ít có ngày nghỉ, về phương diện khác cũng vì thời gian còn lại, hai người đều ở chung một chỗ.
Vì thế, khi Chu ŧıểυ Vân phát hiện anh đến trường tìm cô thì ngạc nhiên lắm.
“Sao anh lại tới đây?” Chu ŧıểυ Vân không phát hiện ra trên mặt mình nở nụ cười rạng rỡ.
Lý Thiên Vũ cười nói: “Hôm nay tan làm sớm, anh đến đón em.”
Mạnh Tích lần đầu tiên gặp Lý Thiên Vũ, chậc chậc than: “ŧıểυ Vân, bạn trai cậu đẹp trai thật đấy, khó trách cậu giấu anh ấy kĩ thế, không cho ra ngoài!” Lý Thiên Vũ nghe xong trong lòng cực kỳ thỏa mãn, lập tức cảm thấy cô gái trước mắt này thật đáng yêu.
Vì cùng có thời gian rảnh, Chu ŧıểυ Vân rủ luôn Mạnh Tích đi ăn cơm. Trên đường họ tình cờ gặp giáo viên hướng dẫn Cố Cầm nên biến thành bốn người cùng đi.
Cố Cầm cẩn thận quan sát Lý Thiên Vũ bên cạnh Chu ŧıểυ Vân, khẽ gật đầu. Chu ŧıểυ Vân là học trò cưng của bà, từ trước đến nay Cố Cầm rất thích Chu ŧıểυ Vân nghiêm túc, chín chắn, tương đối chiếu cố cho cô ở các mặt.
Sau khi thức ăn dọn lên, Lý Thiên Vũ kính Cố Cầm một chén trước.
Cố Cầm cười nói: “ŧıểυ Vân, khó trách em nhìn không thuận mắt anh chàng lái xe, tặng hoa kia. Bạn trai em còn đẹp trai hơn anh ta. Nếu đổi lại là cô, cô cũng thích Lý Thiên Vũ.”
Lý Thiên Vũ vừa cười khách sáo mấy câu, một bên liếc Chu ŧıểυ Vân một cái. Hàm ý của cái nhìn đó vô cùng rõ ràng: Thằng lái xe đến tặng hoa cho em là ai, một lúc nữa em phải thành thật khai báo.
Đầu Chu ŧıểυ Vân sắp phình to. Cô Cố Cầm nói cái gì không nói, lật lại mấy chuyện bé bằng hạt thóc, hạt vừng mục thối này làm gì?
Lý Thiên Vũ vốn rất để ý đến Phương Nam, nếu để anh ấy biết chuyện này không tức chết mới lạ! Chỉ sợ sau này cô đừng hòng gặp Phương Nam về việc xuất bản.
Quả nhiên, sau khi ăn cơm xong, Lý Thiên Vũ và Chu ŧıểυ Vân vừa về đến nhà, chuyện thứ nhất là hỏi: “Sao anh không biết từng có đàn ông lái xe đến tặng hoa cho em?” Hai tay anh vòng trước ngực, tư thế như tính sổ.
Chu ŧıểυ Vân cười làm lành: “Chuyện này đã là quá khứ rất lâu rồi, thật đấy…”
Lý Thiên Vũ xụ mặt nói: “Đừng đánh trống lảng, em nói cho anh biết gã kia là ai?”
Chu ŧıểυ Vân đành nói thật: “Người này anh cũng biết, chính là Phương Nam!”
Lý Thiên Vũ nổi trận lôi đình: “Anh đoán ngay là gã này, chuyện xảy ra lúc nào, anh tìm hắn tính sổ!” Hừ, anh sớm nhìn cái tên giả vờ nhã nhặn kia không vừa mắt, dám đường hoàng đòi cướp bạn gái người ta.
Chu ŧıểυ Vân kéo tay Lý Thiên Vũ, một năm một mười thú nhận: “Đừng giận mà, đây đều là chuyện trước kia. Không biết anh ta uống lộn thuốc gì; suốt ngày gọi điện hẹn em ăn cơm. Em không để ý đến anh ta! Về sau vì việc xuất bản, anh ta lại gọi điện cho em, chẳng phải em dẫn anh đến chỗ hẹn còn gì!”
Từ lần Lý Thiên Vũ mặc tây trang, đi giày da, xuất hiện cùng với Chu ŧıểυ Vân trước mặt Phương Nam, anh ta thành thật hẳn, hiếm khi đến quấy rầy cô. Có lẽ Phương Nam cũng nhận ra tình cảm giữa hai người rất tốt, người khác không thể chen chân nên rút lui trong im lặng.
Lý Thiên Vũ nhớ hiện tại ngoài khi có việc, Phương Nam mới đến tìm Chu ŧıểυ Vân, thời gian còn lại gần như không tìm cô, cơn giận mới xẹp xuống.
Có điều, chỉ cần nhớ tới Phương Nam ái mộ cô, cả người anh lại thấy không tự nhiên. Anh luôn cảm thấy có người ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nắm bắt thời cơ, trừng mắt nhìn hai người cãi nhau/chiến tranh lạnh gì gì đó, tranh thủ kẽ hở chui vào.
Chu ŧıểυ Vân nhìn mặt Lý Thiên Vũ cau có, không khỏi buồn cười, dùng sức nhéo mặt anh giãn ra: “Cười một cái đi! Giờ em đã là người của anh, anh còn sợ em chạy chắc?”
Lý Thiên Vũ lúc này mới tươi cười, ôm eo cô nói: “Đương nhiên anh chưa yên tâm, trừ phi ngày nào đó em gả cho anh, anh mới yên lòng. Nếu không, anh mãi mãi không có cảm giác an toàn.”
Đó là hồi Chu ŧıểυ Vân còn học ở trường, nếu ra ngoài xã hội có phải cô càng gặp nhiều đối tượng như Phương Nam không? Phụ nữ đẹp đi đến đâu cũng thu hút ruồi nhặng. Aizz, thân là bạn trai, Lý Thiên Vũ luôn lo lắng.
Chu ŧıểυ Vân cũng trêu: “Anh chỉ nói mỗi em, theo em biết, hình như ai đó ở công ty cũng có người theo đuổi thì phải!” Cô đồng nghiệp Mẫn Dung gọi điện cho Lý Thiên Vũ, vừa nhìn đã biết “không có ý tốt”.
Lý Thiên Vũ sờ sờ mũi, quyết không thừa nhận: “Không thể nào, đó là nữ đồng nghiệp bình thường.” Cho dù có chút tình cảm, đó cũng là chuyện của người ta, dù sao không liên quan đến anh. Có đặt tiên nữ trước mặt, cùng lắm anh chỉ liếc mắt nhìn, sẽ không thích ai khác!
Hai người đang vui đùa ầm ĩ, điện thoại Lý Thiên Vũ đột nhiên vang lên. Anh thuận tay cầm lên xem, khẽ nhíu mày. Có phải nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến không? Trùng hợp vậy, Mẫn Dung gọi tới?
Chu ŧıểυ Vân tinh mắt nhìn qua, thấy trên điện thoại hiện thị tên.
Mẫn Dung? Đúng là tích cực, đã tám, chín giờ tối, lúc này gọi điện thoại có việc gì? Lần này đến lượt Chu ŧıểυ Vân xị mặt.
Lý Thiên Vũ liếc mắt nhìn Chu ŧıểυ Vân một cái, sau đó trả lời ngay trước mặt cô: “Vâng, xin chào, tôi là Lý Thiên Vũ. Xin hỏi có chuyện gì?”
Ngữ khí khách sáo, đúng mực làm cho Mẫn Dung gọi điện tới ngẩn người, chợt cười nói: “Thiên Vũ, sao hôm nay khách sáo thế! Là em, ŧıểυ Dung.”
ŧıểυ Dung? Mí mắt Chu ŧıểυ Vân dựng lên, xem lát nữa Lý Thiên Vũ giải thích với cô về vấn đề này thế nào.
Lý Thiên Vũ cảm thấy hơi run rẩy dưới tầm mắt soi chiếu của cô: “Có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện gì lớn. Mấy đồng nghiệp phòng mình đều đến quán bar uống rượu, muốn gọi anh qua uống một chén!”
Lý Thiên Vũ vội vã từ chối: “Không được, hôm nay quá muộn rồi, tôi chuẩn bị đi ngủ, cứ vậy nhé, tạm biệt!”
Không đợi đối phương có phản ứng, anh lập tức cúp điện thoại.