Ngày tháng trôi qua rất nhanh, khí trời dần dần trở lạnh. Chu ŧıểυ Vân chuẩn bị đi mua một chiếc áo lông cho Lý Thiên Vũ. Chưa ra khỏi cửa, cô nhận được điện thoại Tưởng Tiêu Đan gọi tới.
Trong điện thoại, Tưởng Tiêu Đan thần thần bí bí nói: “ŧıểυ Vân, tớ có một tin vui muốn báo cho cậu.”
Chu ŧıểυ Vân bị Tưởng Tiêu Đan hiếm khi thần bí gợi lên hứng thú, hỏi: “Đừng trêu tớ nữa, có tin tốt gì nhanh nói đi.”
Nhưng cô ấy không chịu nói trong điện thoại, bảo buổi tối đến chỗ Chu ŧıểυ Vân sẽ nói.
Chu ŧıểυ Vân cười nói: “Được, tớ nấu cơm chờ các cậu đến, mọi người ăn cùng nhau.”
Để điện thoại xuống, cô nghĩ một lúc rồi gọi cho Lý Thiên Vũ: “Thiên Vũ, tối nay Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm sẽ tới ăn tối, anh có thể về sớm một chút không?” Lý Thiên Vũ nói được.
Buổi chiều Chu ŧıểυ Vân mua đồ rồi ghé qua chợ mua thức ăn về nấu. Đang dở tay, cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Chu ŧıểυ Vân cười ra mở cửa. Ngoài cửa chính là hai vợ chồng Dương Phàm. Theo thói quen cô định ôm Tưởng Tiêu Đan một cái thật chặt, ai dè bị Dương Phàm dùng tay cản: “Cậu không được thô lỗ như thế, động tác phải nhẹ nhàng một chút.”
Chu ŧıểυ Vân sửng sốt, nhìn thấy Dương Phàm cẩn thận từng li từng tí che chở Tưởng Tiêu Đan bước vào. Lại nhìn khuôn mặt Tưởng Tiêu Đan vui sướиɠ nhưng không giấu được nỗi e thẹn, bỗng nhiên cô nghĩ tới một khả năng.
Không phải là…
“Tiêu Đan, không phải cậu có rồi chứ!” Chu ŧıểυ Vân thốt ra.
Tưởng Tiêu Đan gật gật đầu. Dương Phàm sắp lên chức ba, đứng bên cạnh vui vẻ lên tiếng: “Khoảng hai tháng.”
Chu ŧıểυ Vân thật lòng vui mừng thay hai người. Nhìn kỹ, có vẻ cô ấy hơi béo lên một chút: “Tiêu Đan, bây giờ cậu là động vật được bảo hộ số một, phải ăn nhiều thứ có dinh dưỡng, việc nhà cứ giao cho Dương Phàm làm.”
Tưởng Tiêu Đan bị Chu ŧıểυ Vân trêu ghẹo một hồi, cười vui vẻ nói: “Đương nhiên, Dương Phàm cả ngày lượn quanh tớ như gà mẹ, nhắc tớ chú ý cái này chú ý cái kia, sắp khiến tớ phiền chết.”
Nói là bị phiền chết, nhưng trên mặt cô ấy rõ ràng tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
Bỗng nhiên Chu ŧıểυ Vân thấy hâm mộ hai người. Bé con, kết tinh tình yêu, hai người yêu nhau có con chắc là vui sướиɠ lắm.
Giờ khắc này, cô cực kì tưởng niệm con gái Nữu Nữu đáng yêu của mình. Sau này Tưởng Tiêu Đan sẽ sinh một bé gái khả ái hay là một bé trai nghịch ngợm nhỉ? Còn mình và Lý Thiên Vũ thì sao?
Chưa bao giờ Chu ŧıểυ Vân cảm thấy khát khao được kết hôn mãnh liệt đến vậy. Nếu cô cũng mang thai đứa con của Lý Thiên Vũ, thế thì tốt biết bao….
Nhớ ra trong bếp đang nấu dở, Chu ŧıểυ Vân vội vàng vào bếp. Dương Phàm rảnh rỗi nên mở máy vi tính lên mạng. Tưởng Tiêu Đan thì đứng ở cửa phòng bếp, nói chuyện với Chu ŧıểυ Vân.
Ngửi thấy mùi dầu mỡ, Tưởng Tiêu Đan lập tức cảm thấy dạ dày không thoải mái, sắc mặt nhất thời tái nhợt: “Dương Phàm, hình như em sắp nôn.”
Dương Phàm lập tức phi tới, cẩn thận đỡ Tưởng Tiêu Đan vào nhà vệ sinh.
Tưởng Tiêu Đan nôn xong mới thấy dễ chịu hơn, Dương Phàm lại vội vàng rót cốc nước cho cô uống. Anh đứng bên cạnh hỏi han rất giống như gà mẹ nói nhiều. Chu ŧıểυ Vân mỉm cười nhìn động tác của hai người, suy nghĩ ban nãy bị đè nén bỗng nhiên trỗi dậy…
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Lý Thiên Vũ trở về, trong tay còn xách một chai rượu.
Lý Thiên Vũ vừa bước vào đã reo lên: “Đêm nay không say không về, lâu lắm rồi không ngồi uống rượu với nhau.”
Nụ cười của Dương Phàm không thể che giấu được sự kiêu ngạo: “Tối nay Tiêu Đan không thể uống rượu, tớ không dám uống nhiều, nếu không, không ai chăm sóc Tiêu Đan.”
Lúc đầu Lý Thiên Vũ còn không hiểu, chờ nghe Dương Phàm báo Tưởng Tiêu Đan đã mang thai mới bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Thiên Vũ cười đấm Dương Phàm hai cái: “Được lắm, cậu giỏi đấy. Sắp làm cha rồi!”
Nét mặt Dương Phàm tỏa sáng: “Chờ sau này đứa nhỏ sinh ra, tớ để nó nhận hai cậu là cha nuôi, mẹ nuôi.”
Lý Thiên Vũ đố kị nhìn bộ dáng Dương Phàm hớn hở: “Chắc chắn rồi. Chờ sau này tớ và ŧıểυ Vân có con, cũng bảo nó nhận hai người làm cha nuôi, mẹ nuôi.” Trông Dương Phàm đắc ý như vậy, Lý Thiên Vũ sắp đỏ mắt vì ghen tị.
Dương Phàm cười ha ha: “Bao giờ hai cậu có đây, đừng để tớ đợi lâu quá nhé!” Dây dưa kéo dài đến bây giờ còn chưa có tiến triển “Thực tế”, làm Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan hai người biết chuyện cũng sốt ruột thay họ.
Lý Thiên Vũ nói hùng hồn: “Chờ ŧıểυ Vân tốt nghiệp, bọn tớ sẽ kết hôn, sau đó lập tức sinh con.” Chu ŧıểυ Vân nở nụ cười, nhưng không phản bác lời anh.
Đợi cơm nước dọn lên, Dương Phàm và Lý Thiên Vũ hưng phấn cậu một chén tớ một chén, uống rượu.
Tất nhiên bây giờ Tưởng Tiêu Đan không thể dính đến rượu, Chu ŧıểυ Vân và Tưởng Tiêu Đan vừa nói chuyện vừa ăn cơm.
Chu ŧıểυ Vân chợt nhớ tới một vấn đề: “Tiêu Đan, cậu và Dương Phàm có định mua nhà ở đây không? Trước đây, chỉ có hai người các cậu ở phòng trọ thì không sao, thế nhưng sau này nếu có em bé, phòng trọ hình như không tiện lắm!”
Tưởng Tiêu Đan cười nói: “Vấn đề này bọn tớ đã nghĩ đến, chuẩn bị mua nhà ở đây an cư lạc nghiệp. Trong tay bọn tớ có chút tiền để dành, gia đình hai bên lại ủng hộ một ít. Chuyện mua nhà đã xếp vào list ưu tiên hàng đầu. Đúng rồi, nếu cậu có thời gian, đi xem nhà với tớ nhé!”
Lý Thiên Vũ nghe xong lập tức nói: “Đúng đấy, ŧıểυ Vân, lúc rảnh em đi xem nhà với Tưởng Tiêu Đan đi. Chọn được thì chúng ta cũng mua, đúng lúc ở chung một ŧıểυ khu, chung một dãy nhà với bọn Dương Phàm, sau này càng tiện cho hai nhà lui tới!”
Lời này nói ra, lập tức nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan.
Chu ŧıểυ Vân nghe xong cũng động lòng, nhưng có chút lo lắng: “Tiêu Đan và Dương Phàm đã là vợ chồng, mua nhà thì không sao. Hai chúng ta chưa kết hôn, nếu mua nhà phải đi đăng ký kết hôn. Nếu không, không dễ được duyệt cho vay.”
Nếu dùng danh nghĩa cá nhân mua nhà, không dễ xin cho vay. Bao năm qua, những người mua nhà đều đi đăng ký kết hôn rồi đi xin vay một thể.
Lý Thiên Vũ cười hì hì nói: “Không sao, chúng ta cũng đi lĩnh giấy hôn thú là được. Dù sao tuổi chúng ta đã đủ kết hôn. Em học nghiên cứu sinh đâu có điều khoản cấm kết hôn!” Hóa ra anh có tâm tư này.
Anh nói ra những lời này để chờ bị Chu ŧıểυ Vân mắng mấy câu. Ai ngờ cô chỉ cười, sau đó thảo luận chuyện nhà cửa với Tưởng Tiêu Đan.
Trong lòng Lý Thiên Vũ vui vẻ, cảm thấy tâm trạng tự nhiên tốt hẳn lên.