Sáng hôm sau, Chu ŧıểυ Vân dậy sớm, thuận tiện gọi cả Nhị Nha dậy.
Nhị Nha không tình nguyện nói: “Chị, hồi trước sáng nào em cũng dậy sớm đi học, giờ đã nghỉ hè. Chị để em ngủ thêm đi!”
Chu ŧıểυ Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, chị và anh Hai đi tìm phòng, em ở nhà đừng đi đâu, buổi trưa anh chị sẽ về dẫn em đi ăn cơm. Em dậy mà không có việc gì làm thì lên mạng nhé.”
Nhị Nha hoan hô một tiếng, lại nằm xuống ngủ tiếp.
ŧıểυ Bảo và Lý Thiên Vũ đều đã rời giường.
ŧıểυ Bảo làm bữa sáng đơn giản, làm cô than thở. Vẫn là ŧıểυ Bảo tốt, biết làm bữa sáng, không biết sau này cô gái nào có phúc có bạn trai như thằng bé!
Sau khi nghe cô nói, Lý Thiên Vũ lập tức tỏ thái độ: “Đợi anh rảnh nhất định đi học một khóa dạy nấu ăn.”
Chu ŧıểυ Vân liếc anh một cái, nói dễ nghe hơn hát, câu này cô đã nghe anh nói không dưới mười lần, mà chưa thấy anh có hành động cụ thể. Anh nói suông thôi, không biết có ngày nào đó không.
Ăn sáng xong, Lý Thiên Vũ đi làm.
Chu ŧıểυ Vân và ŧıểυ Bảo xuất phát đi tìm quanh đó.
Vùng này cách nội thành hơi xa, được cái có xe buýt, giao thông tương đối dễ dàng. Tiền thuê phòng rẻ hơn trong nội thành.
Tìm kiếm mù quáng không manh mối, không biết nên tìm từ đâu. Hai người đến văn phòng môi giới, xem xét hồi lâu, chọn được hai nơi đều phù hợp với yêu cầu cơ bản.
Chưa kịp xem phòng, đã gần đến buổi trưa. Hai người về dẫn Nhị Nha ra ngoài, ăn cơm xong, ba người cùng đi xem hai nơi đó.
Trong đó một chỗ là một phòng một phòng khách, tiền thuê rẻ hơn một chút.
Một chỗ khác là hai phòng một phòng khách, tiền thuê tất nhiên đắt hơn, thế nhưng rất gần chỗ Chu ŧıểυ Vân và Lý Thiên Vũ, đi bộ mất khoảng năm phút. Chu ŧıểυ Vân ưng chỗ này.
ŧıểυ Bảo gật gật đầu nói: “Chọn chỗ này đi, chưa nói đến gần chỗ chị, lại có hai phòng, về sau có thể để một phòng cho anh cả lúc nghỉ đến ở.” Đắt một chút cũng được!
Chu ŧıểυ Vân cười nói: “Coi như em và anh cả cùng thuê, dù sao anh ấy bây giờ là phú ông, không quan tâm chút tiền trinh đó. Em đừng khách sáo với anh ấy.”
Đại Bảo không chỉ có tiền lương cao tiền thưởng cao, mấu chốt là anh không có chỗ để tiêu tiền, cả ngày ở đội điền kinh đãi này, đội bao ăn bao ở, nhận bao nhiêu tiền, tiết kiệm bằng đó.
Hai năm qua, ngoài gửi tiền về nhà, số tiền trong tay anh khá lớn, có lẽ đủ mua nhà. Biết nội tình, Chu ŧıểυ Vân mới nói đùa như vậy.
ŧıểυ Bảo nghĩ cũng đúng. Anh mới ra xã hội, tiền lương lúc đầu nhất định sẽ không cao. Dứt khoát coi như thuê chung phòng với anh cả, chị Lưu Lộ đến mình không ở đó. Bình thường, xem như mình trông phòng hộ anh ấy.
ŧıểυ Bảo cười hì hì. Chu ŧıểυ Vân giơ ngón tay cái, ŧıểυ Bảo còn lợi hại hơn cô.
Giao tiền đặt cọc xong, Chu ŧıểυ Vân, ŧıểυ Bảo và Nhị Nha ba người quét dọn qua.
Chu ŧıểυ Vân nhìn tổng thể căn phòng, yên lặng tính toán cần mua thêm những đồ gì.
Nhìn thời gian đại khái gần tới giờ ăn tối, Chu ŧıểυ Vân gọi cho Đại Bảo.
Đại Bảo nghe được Chu ŧıểυ Vân nói đã thuê phòng cho mình và Lưu Lộ ở thì cực kì hài lòng, căn bản không chú ý tiền thuê nhà anh trả: “ŧıểυ Vân, em và ŧıểυ Kiệt vất vả một chút, xem trong phòng thiếu cái gì em mua hộ anh. Tiền này anh chi hết, phòng của ŧıểυ Kiệt cũng do anh bao, anh là anh cả đương nhiên do anh lo.”
Oa, thật rộng rãi! ŧıểυ Bảo ở bên cạnh mặt mày rạng rỡ. Có anh trai như vậy quá tốt.
Nhị Nha đoạt lấy điện thoại: “Anh cả, em đang ở cùng chị và anh Hai! Chừng nào anh có thời gian chơi với em!”
Đại Bảo nghe là giọng Nhị Nha, cười nói: “Được, ngày mai anh bớt thời gian đến gặp em, thuận tiện dẫn em đi mua di động. Không phải em sắp học đại học à? Coi như anh cả tặng quà chúc mừng em!”
Nhị Nha mừng không kể xiết: “Cám ơn anh cả, anh cả vạn tuế!”
Thật thu hoạch bất giờ a! Không cần cô xin, anh đã chủ động nói muốn mua quà, còn là di động đắt đỏ, anh cả quá tốt! Ở trong cảm nhận Nhị Nha, địa vị của Đại Bảo nhanh chóng bay cao vạn trượng!
Chu ŧıểυ Vân và ŧıểυ Bảo ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện đều cười.
Đảm bảo ngày mai Đại Bảo đến khẳng định không chỉ mua di động cho Nhị Nha! Với tính cách khôn lỏi, ranh mãnh của Nhị Nha, không biết sẽ bắt ví tiền Đại Bảo chảy máu bao nhiêu.
Đại Bảo giữ lời, trưa hôm sau quả thật đúng giờ xuất hiện trước mặt ba anh em. Bốn người lần đầu tiên đoàn tụ ở thành phố N.
Nhị Nha kéo tay Đại Bảo lắc lắc, liên tục gọi “Anh cả”!
Đại Bảo cười nói: “Được được được, em đừng lắc nữa, cánh tay anh sắp bị em lắc văng ra rồi. Chúng ta xuất phát, ăn cơm trước, sau đó anh và em đi mua đồ.”
Chu ŧıểυ Vân lo lắng Đại Bảo không đi được lâu, Đại Bảo giải thích: “Không sao, chiều nay anh rảnh. Bọn anh vừa tham gia một cuộc thi quan trọng, theo lý khoảng thời gian này tương đối nhẹ nhàng. Hai ngày nữa, Lưu Lộ đến ở đây, anh sẽ xin huấn luyện viên nghỉ mấy ngày ở bên cô ấy.”
Bốn anh em cười cười nói nói tới trung tâm thành phố N, đi thẳng tới quầy di động trong bách hóa.
Một lúc sau, Nhị Nha hoa cả mắt, nhìn cái này cũng tốt, nhìn cái kia cũng thích.
Chu ŧıểυ Vân chọn thay Nhị Nha một cái: “ŧıểυ Nguyệt, chị thấy em mua cái này đi. Nó của thương hiệu lớn, dùng bền, hơn nữa kiểu dáng rất đẹp.”
Trong lòng Nhị Nha thích, nét mặt lại do dự nói: “Nhưng mà, giá hình như đắt quá!” Còn nhìn về phía Đại Bảo.
Đại Bảo cười mắng: “Sao phải nhìn anh, em thích anh sẽ bỏ tiền mua cho em, chẳng lẽ anh tiếc chút tiền ấy à?”
Điều này cũng đúng, từ nhỏ đến lớn, tính tình Đại Bảo không hề keo kiệt, nhất là đối với các em đều rất hào phóng. Chu ŧıểυ Vân nghĩ thầm, đây là một trong những đức tính tốt của anh ấy.
Mua điện thoại xong, vòng vo qua quầy bán quần áo.
Nhị Nha “lẩm bẩm” nói: “Em chỉ mang theo hai bộ, sợ thiếu đồ.”
Đại Bảo coi tiền như rác, lập tức nói tiếp: “Vậy lại mua thêm hai bộ.”
Đại Bảo nói không sao cả: “Con bé thích thì mua, được rồi, ŧıểυ Vân, em có nhìn trúng bộ nào không, anh mua cho.”
Chu ŧıểυ Vân cười, đúng là cô có thích một cái T-shirt.
Đại Bảo hùng hồn xuất chi, làm cho Nhị Nha thắng lợi trở về. Ngay cả Chu ŧıểυ Vân và ŧıểυ Bảo cũng có “thu hoạch”!
Đại Bảo chợt thấy một chiếc váy liền áo, màu trắng, chất vải rất đặc biệt, bóng loáng còn hơi co giãn. Anh tưởng tượng xa xôi, nếu Lưu Lộ mặc cái này sẽ đẹp cỡ nào…