Năm nay Nhị Nha thi đại học, Chu ŧıểυ Vân gọi điện thoại về nhà hỏi chuyện thi cử của cô.
Nhị Nha nhận điện thoại cười nói: “Chị, em vừa mới thi xong làm gì đã biết thi được mấy điểm. Đợi mấy ngày nữa là tra được điểm! Em ở nhà cũng không có việc gì, hay là, em đến thành phố N chơi với chị và anh Hai nhé!”
Chu ŧıểυ Vân nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Năm nay ŧıểυ Bảo tốt nghiệp đại học, đã tìm được việc ở một bệnh viện trong thành phố N, không phải bệnh viện có quy mô lớn nhất, thế nhưng về trình độ chữa bệnh tương đối có danh tiếng. ŧıểυ Bảo có thể tìm công việc này cũng coi như rất tốt.
Bây giờ ŧıểυ Bảo nhàn rỗi, chỉ đợi lấy bằng tốt nghiệp là có thể đi làm.
Nghe nói Nhị Nha muốn qua chơi, phản ứng đầu tiên của ŧıểυ Bảo chính là sờ sờ ví tiền: aizz, lại chảy máu thật nhiều!
Chu ŧıểυ Vân và ŧıểυ Bảo cùng nhau đến nhà ga đón Nhị Nha. Lá gan con bé khá lớn, chưa bao giờ rời xa nhà, dám một người ngồi xe đến.
Nhị Nha nhìn thấy hai anh chị, hài lòng khua khua tay: “Chị, anh Hai, em ở đây!”
Chu ŧıểυ Vân và ŧıểυ Bảo cười nghênh đón. Tinh thần Nhị Nha rất tốt, ngồi ô tô đường dài mấy giờ liền mà sắc mặt không hề lộ vẻ mệt mỏi, ầm ĩ đòi ăn đại tiệc.
Chu ŧıểυ Vân, ŧıểυ Bảo nhìn nhau cười, dẫn Nhị Nha tới một nhà hàng buffee nổi tiếng.
Nhị Nha sôi nổi một lúc gắp cái này, một hồi gắp ít cái kia.
Chu ŧıểυ Vân ngồi nhìn, cảm khái nói: “Nhìn Nhị Nha, chị cảm thấy chị sắp già rồi.” Trông Nhị Nha đang tuổi thiếu nữ tràn đầy sức sống, xinh đẹp, so sánh với nhau, bản thân cô có vẻ quá bình tĩnh, không có nửa điểm tinh thần phấn chấn.
ŧıểυ Bảo nghe Chu ŧıểυ Vân nói xong, cười ha ha: “Chị, chị đang giữa tuổi thanh xuân, nói cái gì già với chả không già. Chị không chú ý à? Rất nhiều chàng trai nhìn về phía chúng ta!” Mục tiêu đương nhiên là Chu ŧıểυ Vân.
Chu ŧıểυ Vân cười.
Xung quanh quả thật có một ít chàng trai trẻ tuổi thường nhìn xung quanh, bất kể như thế nào, phụ nữ đều không chán ghét kiểu ánh mắt này.
Nhị Nha bê bàn hoa quả về chỗ: “Chị, đi cùng em đi!”
Chu ŧıểυ Vân cười, đi cùng em gái.
Hai chị em đi cùng nhau, cực kì làm người khác chú ý.
Bây giờ Nhị Nha cũng là thiếu nữ đẹp như hoa, thanh xuân hoạt bát, hơn nữa Chu ŧıểυ Vân càng lúc càng xinh đẹp tao nhã, thảo nào đàn ông liên tục ngoái nhìn.
Ba người ngồi ăn hơn một tiếng mới kết thúc.
Nhị Nha tựa lưng vào ghế, hạnh phúc thở dài: “Oa, rốt cuộc no rồi.”
Chu ŧıểυ Vân buồn cười, từ nhỏ đến lớn Nhị Nha đều là con mèo nhỏ tham ăn, thích ăn đồ ngon! Hiện tại xem ra không thay đổi chút nào.
ŧıểυ Bảo trêu đùa nói: “ŧıểυ Nguyệt, em cứ tham ăn như thế, sao mà gầy được nhỉ? Theo lý mà nói nên trở thành cô nhóc béo ú mới đúng.”
Sáu năm ŧıểυ học, Nhị Nha béo nhất, là cô nhóc tròn vo, về sau không biết thế nào, lên cấp hai dần dần gầy đi một chút, hiện tại đã là thiếu nữ yểu điệu tiêu chuẩn.
Nhị Nha cười hì hì nói: “Anh Hai, anh lại vạch áo cho người xem lưng. Đã là chuyện cũ từ hồi tám hoánh, còn nhắc tới làm gì.” Lên cấp hai, vì học hành bận rộn hơn nữa sống ở bên ngoài, cô không được ăn ngon giống như ở nhà nên không béo lên.
Chu ŧıểυ Vân nhớ tới chuyện cũ Nhị Nha từng lập lời thề muốn giảm béo, không nhịn được bật cười .
“Trước đây ŧıểυ Nguyệt mũm mĩm cũng rất đáng yêu a!” Chu ŧıểυ Vân nói lời từ nội tâm.
Nhị Nha liên tục lắc đầu: “Em chẳng cần, mập mạp bị người ta trêu là con nhóc béo, em chẳng thích.” Gầy, dong dỏnng cao như chị thật là tốt.
Chỉ sợ Chu ŧıểυ Vân cũng không nghĩ tới địa vị của cô trong cảm nhận Nhị Nha cao đến thế! Quả thực ảnh hưởng đến quan điểm thẩm mỹ của Nhị Nha.
Mấy chị em ngồi tâm sự, quả thực không muốn đi.
Nhị Nha đột nhiên hỏi: “Chị, anh Hai, anh cả không phải cũng ở thành phố N sao? Em thật sự rất muốn gặp anh cả, hàng năm chỉ tết mới ở bên nhau mấy ngày, bình thường muốn thấy anh ấy quá khó khăn.”
Chu ŧıểυ Vân nói: “Đừng nói em, ngay cả chị ở đây, số lần gặp anh cả cũng ít ỏi. Ngẫm lại anh cả thật vất vả.”
Cuộc sống vận động viên có bao nhiêu khô khan, bình thường sợ ảnh hưởng huấn luyện, di động bị bắt tắt máy, chỉ có đến buổi tối mới được mở máy. Hoạt động tiêu khiển cũng vô cùng vô cùng ít, bình thường hiếm khi được nghỉ.
Cuộc sống của Đại Bảo thật sự không sung sướиɠ như người ngoài thường nghĩ. Khoảnh khắc vinh quanh lúc thi đấu phải đổi bằng vô số ngày đêm vất vả huấn luyện.
ŧıểυ Bảo than thở: “Chỉ khổ cho chị Lưu Lộ, nếu anh cả không bận, hai người sớm đã kết hôn sinh con.”
Đáng tiếc, hiện tại hai người đành chờ đợi. Năm tháng thanh xuân đẹp đợi nhất lại bị hao mòn trong sự chờ mong. Mau mà, Lưu Lộ và Đại Bảo rất yêu nhau, trái tim họ luôn bên nhau, cho dù chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm của hai người vẫn nồng cháy như cũ.
Chu ŧıểυ Vân hết sức bội phục Lưu Lộ, không phải cô gái nào cũng có thể làm được điều này vì người mình yêu.
Nghĩ đến Lưu Lộ, Chu ŧıểυ Vân chợt nhớ ra một việc: “Lần trước Lưu Lộ gọi điện thoại cho chị, nói là nghỉ hè sẽ đến đây, không biết sẽ đến lúc nào.”
May là số ngày nghỉ của Lưu Lộ nhiều hơn, có thể đến đoàn tụ với Đại Bảo.
Nhị Nha rất thích chị dâu Lưu Lộ này, giục Chu ŧıểυ Vân: “Chị, sẽ chị gọi điện cho chị Lưu Lộ đi! Chưa biết chừng mấy ngày nữa, chị ấy sẽ đến.”
Chu ŧıểυ Vân gật gật đầu nói: “Được, tối nay chị gọi cho cô ấy, bây giờ em có muốn đi đâu chơi không? Hay về nhà?”
Nhị Nha cười ha ha nói: “Tất nhiên là không, em muốn dạo hết một vòng thành phố. Chị, anh Hai, hai anh chị phải tháp tùng em đấy!”
Chu ŧıểυ Vân và ŧıểυ Bảo nghe vậy cười. Quả nhiên, con bé vẫn là cô em gái nhỏ thích dính người yếu đuối a, tính cách vẫn vậy.
Chu ŧıểυ Vân, ŧıểυ Bảo cùng Nhị Nha đi dạo tròn một buổi chiều.
Không có mục tiêu cụ thể, cứ đi dạo trong nội thành.
Nhị Nha hô to đã nghiền, cảm thấy thành phố N thật là một địa phương tốt: “Chị, em rất hối hận nguyện vọng một điền đại học nɠɵạı ngữ Bắc Kinh, nguyện vọng hai là trường đại học của thành phố N. Chẳng may em không cẩn thận đỗ nguyện vọng một, chẳng phải là không có cơ hội đọc sách cùng chỗ với anh chị à?”
Chu ŧıểυ Vân chọc chọc trán Nhị Nha: “Em đang định đi học hay đi chơi? Còn chọn trường tốt như đại học nɠɵạı ngữ Bắc Kinh, nếu em đỗ, cả nhà chúng ta đều phải đốt pháo, chúc mừng.”
ŧıểυ Bảo vốn định nói, “Chiếu theo tính cách của em, có lẽ nguyện vọng một không đỗ nổi đâu.” Về sau nghĩ kĩ, đừng nên làm giảm sĩ khí của em út, đợi có điểm thi rồi hãy nói!
Nhị Nha lơ đễnh nói: “Chị, bạn học của em lúc điền nguyện vọng đều điền như thế, xem chỗ nào tốt thì điền trường ở đó. Lúc ấy, em chính là nhìn trúng Bắc Kinh là thủ đô của nước ta, nên em mới điền trường đó.”
Chu ŧıểυ Vân bật cười. Hóa ra, Nhị Nha muốn chạy đến chỗ xa hơn, đi chơi mấy năm.
Từ nhỏ con bé đã hướng tới cuộc sống ở bên ngoài, hi vọng con bé được như ý.