Triệu Ngọc Trân cùng bà nội bận nấu cơm, Chu ŧıểυ Vân muốn vào giúp, bị mẹ khuyên: “Con ra ngồi chơi với bạn đi, ở đây không cần con bận tâm.”
Chu ŧıểυ Vân và Lý Thiên Vũ đến phòng khách, ngồi vào bàn uống nước, bên cạnh còn có Đại Bảo, Lưu Lộ, ŧıểυ Bảo và Nhị Nha.
Lý Thiên Vũ đều rất quen thuộc với ba anh em nhà họ Chu, duy chỉ có Nhị Nha nhỏ nhất là chưa gặp, thấy cô bé hiếu kỳ quan sát mình, anh vội vã nở nụ cười với cô em vợ tương lai.
Lưu Lộ hỏi: “Anh ŧıểυ Vũ, sao hôm nay anh đến đột nhiên thế. Anh đã bàn với ŧıểυ Vân trước chưa?”
Lưu Lộ tự nhiên biết Chu ŧıểυ Vân vẫn gạt trong nhà chuyện có bạn trai, không chịu để Lý Thiên Vũ tới cửa.
Lý Thiên Vũ cười nói: “Sáng hôm qua cậu gặp ŧıểυ Vân, phi thường thích cô ấy. Sau khi hai ngươi đi, cậu gọi anh và bảo, bảo anh chủ động đăng môn bái phỏng biểu lộ thành ý. Cậu nói đương nhiên anh phải nghe, từ nhỏ đến lớn, anh đều nghe lời cậu.” Cảm giác có trưởng bối làm chỗ dựa thật tốt, kỳ thực trong lòng anh vẫn sợ cô sẽ tức giận vì mình tự chủ trương đến.
Thế nhưng, hiện tại xem ra sắc mặt Chu ŧıểυ Vân yên lặng như thường, không phản ứng tức giận —- đương nhiên, cũng có thể là đang chuẩn bị để lại tính sổ sau.
Mặc kệ thôi, tới đã đến rồi, cũng gặp phụ huynh. Chỉ còn bước cuối cùng là bước ra lịch sử.
Trong lòng anh đang rất hưng phấn, kích động!
Chu ŧıểυ Vân vừa nghe là biết ngay Lý Thiên Vũ đang sợ cô tức giận nên cường điệu rằng đây là ý của cậu anh cũng chính là cha của Lưu Lộ. Cô lén lút véo anh dưới gầm bàn.
Lý Thiên Vũ đau lắm, lại không dám kêu thành tiếng, anh tiện tay nắm luôn bàn tay cô không chịu buông.
Chu ŧıểυ Vân rút mấy lần không rút ra được, đành phải nói thầm Lý Thiên Vũ: “Đừng để ba mẹ em nhìn thấy, nhất là ba em, chắc chắn ông rất tức giận!”
Lý Thiên Vũ nghe vậy, vội vã thả tay. Hình như cha vợ tương lai có ấn tượng không tốt lắm về mình, vẫn nên thành thật một chút!
Buổi tối nhà họ Chu ngồi vào bàn tròn, tất cả lớn nhỏ tổng cộng tám, chín miệng ăn, ngồi bàn vuông chen chúc quá.
Triệu Ngọc Trân cười nói: “Khoảng hai năm nữa, ŧıểυ Bảo nhà chúng ta cũng mang bạn gái về, đến lúc đó càng náo nhiệt!”
ŧıểυ Bảo khoát tay nói: “Con còn nhỏ, chưa đến hai tám tuổi con chưa định có bạn gái.” Trước lập nghiệp sau thành gia.
Triệu Ngọc Trân không đồng ý nói: “Cần gì muộn thế, hai bốn hai mươi tuổi như anh con này là vừa đúng thời điểm. Hai tám mới có bạn gái thì bao giờ kết hôn, đã quá muộn!”
ŧıểυ Bảo giải thích: “Mẹ, giờ ở thành phố lớn, người độc thân tầm ba mươi tuổi rất nhiều! Dù sao chắc chắn con thuộc phái kết hôn trễ.”
Triệu Ngọc Trân lại có thêm một mối phiền não. Bà nghĩ thầm ŧıểυ Bảo nên tìm bạn gái sớm hơn, người khác bốn mươi kết hôn chẳng liên quan đến mình, nhưng đó là con trai bà, bà không muốn thằng bé lập gia đình quá muộn.
Buổi trưa Đại Bảo đã uống không ít. Buổi tối anh còn định tiếp tục uống, bị Lưu Lộ kéo vạt áo. Anh ngoan ngoãn rót một chén rượu, bảo chỉ uống một chén nhỏ.
Lý Thiên Vũ đương nhiên phải biểu hiện thật tốt. Đầu tiên anh mời rượu Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân.
Chu Quốc Cường thấy Lý Thiên Vũ nói chuyện, đối đáp đúng mực, trong lòng cho anh cao điểm thêm một ít, nghĩ thầm coi như anh chàng đủ điểm qua.
Chu ŧıểυ Vân lén quan sát, phát hiện gương mặt mẹ vẫn tươi cười, nhìn ra ấn tượng rất tốt về anh. Còn ba Chu Quốc Cường ban đầu mặt lạnh tanh, một lúc sau cũng mỉm cười.
Trong lòng cô yên tâm, chút xíu tức giận vì Lý Thiên Vũ tự ý làm chủ, hành động một mình không cánh mà bay.
Cuối cùng Lý Thiên Vũ chính thức hiện ra… Ách, à không, là xuất hiện trước mặt gia đình cô.
Hai người Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân kỳ thực đã đoán được việc Chu ŧıểυ Vân có bạn trai. Ở tuổi con gái yêu đương, có bạn trai là chuyện rất bình thường.
Đương nhiên, lúc chàng trai này đến nhà, ra mắt cha mẹ vẫn tạo nên chấn động.
Triệu Ngọc Trân quanh co lòng vòng hỏi thăm tình hình Lý Thiên Vũ: “ŧıểυ Lý, cháu và Đại Nha nhà bác quen nhau lúc nào?”
Lý Thiên Vũ ngạc nhiên một lúc, đợi khi nhận Đại Nha chính là tên thân mật của Chu ŧıểυ Vân thì anh rất muốn cười. Cái tên này thật đúng là… rất đáng yêu…
Vấn đề này tự nhiên dễ trả lời: “Bác gái, cháu và ŧıểυ Vân từ ŧıểυ học đã học cùng bốn năm, về sau cấp hai cấp ba cũng là bạn cùng lớp, đến học kỳ hai lớp mười một mới không chung lớp. Sau này, năm bọn cháu thi đại học, đều chọn học ở thành phố N, vì thế thường xuyên tiếp xúc.”
Chu Quốc Cường hơi nhíu mày: “Không phải từ cấp hai, hai đứa đã yêu nhau chứ!” Vừa nghe một chuỗi dài học cùng khiến ông có liên tưởng không tốt.
Chu ŧıểυ Vân không thể không lên tiếng bảo vệ “Danh dự” của bạn thân: “Ba, ba đừng đoán mò. Bọn con hồi đại học mới bắt đầu, con cũng không muốn yêu đương từ hồi đi học.” Cô biết ngay khẳng định Chu Quốc Cường lại nghĩ đến mặt này.
Chu Quốc Cường liếc con gái, coi như tin tưởng.
Sau đó Triệu Ngọc Trân lại hỏi tới công việc hiện tại của anh.
Lý Thiên Vũ thấy đến vấn đề quan trọng, lập tức tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó: “Sau khi tốt nghiệp, cháu đi làm ở một công ty có liên doanh nước ngoài tại thành phố N, hiện tại công tác chủ yếu là phát triển các loại phần mềm. Ở công ty biểu hiện của cháu coi như không tệ, quản lý rất thưởng thức cháu, đề bạt cháu lên làm tổ trưởng một tổ. Phỏng chừng sang năm nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ cất nhắc cháu lên chức quản lý bộ phận.”
Lúc này đương nhiên phải biểu hiện mặt tốt, dù bị bảo mèo khen mèo dài đuôi cũng phải nói như vậy.
Lý Thiên Vũ thấy Triệu Ngọc Trân càng ngày cười càng dễ gần, trong lòng thoải mái hẳn.
Mắt thấy mẹ sắp hỏi đến vấn đề riêng tư mỗi tháng thu nhập bao nhiêu, Chu ŧıểυ Vân cố ý chuyển đề tài: “Mẹ, thức ăn hơi nguội rồi. Hay là lấy thêm ít cồn, làm nồi lầu.”
Triệu Ngọc Trân bị chuyển hướng, Lý Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Đại Bảo nhìn bộ dáng Lý Thiên Vũ co quắp không khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu anh đến nhà Lưu Lộ, liếc nhìn Lưu Lộ cười xinh đẹp, hiển nhiên cô cũng nghĩ giống anh. Hai người nhìn nhau cười, hai bàn tay đan vào nhau thật chặt dưới gầm bàn.
Tiến tới cùng nhau là chuyện không hề dễ dàng, nên quý trọng mới đúng. Hi vọng Lý Thiên Vũ và Chu ŧıểυ Vân cũng nhận được sự cho phép của gia đình, làm cho tình yêu đơm hoa kết quả. Lưu Lộ chân thành mong mỏi như thế.
Chu Quốc Cường nhìn như thuận miệng hỏi câu: “ŧıểυ Lý, sau này cháu tính ổn định cuộc sống ở đâu! Chuẩn bị ở thành phố N hay về đây!”
Lý Thiên Vũ không chút do dự, không cần nghĩ ngợi trả lời: “Cháu xem ý của ŧıểυ Vân, sau khi tốt nghiệp cô ấy định đi đâu, cháu sẽ theo đó.”
Những lời này triệt để chinh phục hai người, cảm tình với Lý Thiên Vũ lập tức tăng lên một cột lớn.
Trong lòng Chu ŧıểυ Vân tràn đầy ấm áp cùng ngọt ngào, mặc dù những lời này anh trước đây từng nói, nhưng, nói ra trong buổi tối hôm nay mang ý nghĩa khác hẳn. Cái này tương đương tỏ thái độ với gia đình cô: Cháu rất yêu ŧıểυ Vân, tất cả cháu đều nghe cô ấy, nhất định cháu sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc!
Điều này sao không cô cảm động?
Có người đàn ông đối xử với bạn như vậy, còn cầu gì nữa?