Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 107: Khác thường

Trước Sau

break
Những ngày kế tiếp đối với Chu ŧıểυ Vân mà nói quả là cực hình. Đến lớp khó tránh khỏi chạm mặt người cô vô cùng không muốn gặp nên cô tận lực coi như không thấy. Không ngờ, hai người người ngồi trước kẻ ngồi sau.

Giọng nói thì thầm nói chuyện riêng của Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai giống như thanh âm của ma quỷ, như con sâu nhỏ đục khoét lỗ tai cô. Cô hận không thể khâu miệng anh ta lại.

Bạn có biết cảm giác nghe được giọng nói một người mà khí huyết trong người bốc lên cuồn cuộn chưa? Từng trải qua tình cảnh chỉ cần thấy một người dù chỉ là bóng lưng lòng đã bồn chồn không yên chưa? Từng nếm trải tình cảnh vừa nghĩ đến người kia đã xúc động lệ rơi đầy mặt chưa?

Chu ŧıểυ Vân bắt đầu bực bội. Cảm xúc khác thường này không chỉ có bạn cùng bàn Tinh Tinh cảm giác được, ngay cả Phương Văn Siêu cũng thấy cô bất thường.

Đi học liên tục thất thần, làm bài tập không chú ý bắt đầu sai vớ vẩn, quan trọng hơn là vốn ít nói giờ cô học trò này càng kín miệng. Cả buổi không nghe cô nói hai câu.

Trước đây Chu ŧıểυ Vân thường xuyên đến phòng làm việc tìm anh, nộp vở bài tập hay cầm cặp giúp anh, thậm chí nói chuyện phiếm với anh, nhưng bây giờ ngược lại. Không bao giờ thấy bóng dáng, vì thế Phương Văn Siêu không thể xem nhẹ vấn đề này. Đừng đùa, đây chính là học trò giỏi nhất của anh. Đã bị chuyển đến ban 4, vì cô anh xin chuyển lại, sao có thể không quan tâm đến?

Vì thế Phương Văn Siêu chọn giờ thể dục, nhắn cô lên văn phòng làm việc, chuẩn bị tâm sự với cô một chút.

Năm nay có khoảng mười giáo viên mới chuyển đến. Phòng làm việc cũ quá nhỏ không đủ chỗ nên chuyển hai phòng học của khối lớp một thành phòng làm việc mới. Đại phần giáo viên môn ngữ văn ở phòng này, số còn lại ngồi trong phòng làm việc của giáo viên môn toán.

Chu ŧıểυ Vân thấp thỏm bất an đến phòng giáo viên. Lúc này trong phòng chỉ có một thầy giáo đang chữa bài tập.

Phương Văn Siêu đang cúi đầu viết này nọ, thấy Chu ŧıểυ Vân tiến vào, buông bút trong tay, ý bảo Chu ŧıểυ Vân ngồi xuống ghế cạnh đó.

Nhìn dáng vẻ Chu ŧıểυ Vân tiều tụy gầy gò, trong lòng anh rất đau lòng. Anh dịu dàng nói: “Chu ŧıểυ Vân, em biết vì sao thầy gọi em đến không?”

Chu ŧıểυ Vân đầu tiên là lắc đầu sau lại gật đầu. Sao cô không biết nguyên nhân chứ? Nhất định do cô gần đây quá mức bất thường, Vương Tinh Tinh hỏi cô rất nhiều lần, có phải do sinh bệnh hay là có chuyện gì không vui.

“Em gần đây cực kì ít nói, cả ngày không nói không rằng, ngồi lì một chỗ, giải lao không ra ngoài chơi. Đi học không thấy phát biểu, làm bài tập sai linh tinh. Nhìn đi, đây là bài tập sáng nay thầy giao, từ rất đơn giản cũng viết sai.”Phương Văn Siêu mở vở bài tập, trên đó khoanh tròn dấu bút đỏ.

Chu ŧıểυ Vân liếc mắt nhìn, hả, thì ra là viết nhầm “Cởi mở – 开放” thành “Kê đơn – 开方”. Lỗi nhỏ này từ lúc cô học lớp một đến nay chưa bao giờ phạm phải.

Chu ŧıểυ Vân cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Xin lỗi, Thầy Phương!”

Phương Văn Siêu thở dài: “Không phải xin lỗi thầy. Hôm nay thầy gọi em đến đây không phải để phê bình em, mà là muốn nói chuyện với em. Gần đây em làm sao thế? Có phải gặp chuyện gì không vui không? Có vấn đề gì khó giải quyết cứ nói ra, xem thầy có thể giúp được em không.”

Chu ŧıểυ Vân cảm nhận được sự quan tâm thực lòng của thầy, chợt xúc động muốn nói ra tất cả. Nhưng cô nghĩ đến phản ứng hốt hoảng của thầy sau khi nghe xong, lập tức lời đến bên miệng vội nuốt xuống.

Nói thế nào đây? Nói cho thầy cô từng là người phụ nữ hai mươi tám tuổi nay sống lại? Nói cho thầy cô gặp “Chồng cũ” ? Nói cho thầy mọi phiền não của cô đến từ Lý Thiên Vũ ngồi đằng sau?

Nỗi đau khổ này chỉ mình cô cảm nhận và nhấm nuốt, không thể nói cho bất kì ai. Mà nỗi đau khổ này do không thể chia sẽ nên đau đớn gấp bội. Chính cô cũng biết tình trạng bất thường của bản thân. Huống chi là người khác?

Cuối cùng, Chu ŧıểυ Vân đành phải tránh nặng tìm nhẹ nói: “Thầy Phương, tâm trạng của em không tốt, có thể vì sau khi chia lớp phải tách khỏi nhiều bạn bè nên chưa thích ứng kịp. Một thời gian nữa sẽ quen hơn.”

Phương Văn Siêu rõ ràng không hài lòng với đáp án này : “Không phải thầy đã cố ý xếp em ngồi với Vương Tinh Tinh rồi sao? Đây không phải là lý do thật sự, trong lòng em nghĩ gì, hãy nói thật với thầy, đừng để thầy tức giận.”

Từ trước đến nay Phương Văn Siêu luôn tươi cười rạng rỡ, hòa ái, dễ gần, nay nghiêm mặt, trong lòng cô đúng là hơi sợ, để lộ một phần sự thật: “Thầy Phương, em nói thật cho thầy biết. Em thấy hai bạn ngồi sau rất hay nói chuyện, trong lúc giáo viên giảng bài cũng thì thầm to nhỏ quấy rầy em nghe giảng. Thầy xem, có thể chuyển em ngồi chỗ khác không?”

Chu ŧıểυ Vân mong mỏi nhìn Phương Văn Siêu, nếu thầy cho cô ngồi cách xa Lý Thiên Vũ một chút có lẽ cô sẽ thấy thoải mái hơn.

Phản ứng của thầy trái ngược với cô: “Cái gì? Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai hay nói chuyện riêng? Hai trò này đúng là, hết tiết thầy sẽ gọi họ lên dạy dỗ một trận. Về chuyện chuyển chỗ, tạm thời cứ để đó. Mới khai giảng, thầy chưa hiểu rõ tính cách từng người, sau này rồi tính.”

Nói xong tiếp tục công tác tư tưởng cho Chu ŧıểυ Vân, dặn cô phải chú tâm học hành, nghiêm túc làm bài tập, trong lớp không nên thất thần, tan học thường xuyên ra ngoài chơi để hoà đồng với các bạn vân vân và vân vân.

Sau khi hết tiết thể dục, Chu ŧıểυ Vân về lớp, Vương Tinh Tinh nháy mắt ra hiệu hỏi cô: : “Nè, thầy Phương gọi cậu có việc gì thế?”

Chu ŧıểυ Vân lười nói chuyện, lười biếng ngồi xuống ghê.

Vương Tinh Tinh bất mãn bĩu môi: “Chu ŧıểυ Vân, cậu sao thế. Tớ nói mười câu cậu không trả lời một câu, đúng là không coi tớ là bạn thân. Gần đây rốt cuộc cậu bị sao vậy?”

Chu ŧıểυ Vân đành phải tránh nặng tìm nhẹ giải thích một chút: “Thầy Phương gọi tớ lên sửa lại bài.”

“Oa!” Vương Tinh Tinh há hốc mồm, “Cậu cũng làm sai bài á? Đúng là mặt trời mọc đằng tây.”

Không thể trách Vương Tinh Tinh khoa trương như vậy. Nên nhớ cô bé ngồi cùng bàn với cô bạn này hơn ba năm, biết rất rõ về bạn. Thi thường xuyên được song bách, kì thi nào cũng đứng đầu khối, đứng nói là thầy Phương, ngay cả cô Hoàng lớp bên cạnh thường xuyên nói với học sinh: “Các em nhìn bài tập của Chu ŧıểυ Vân mà xem, chữ viết cực kì đẹp, không sai một lỗi nào…”

Nay Chu ŧıểυ Vân lại nói cô viết sai chữ, thảo nào Vương Tinh Tinh kích động như thế.

Đang định nói gì đó, Vương Tinh Tinh quay đầu nhìn lại, Chu ŧıểυ Vân nằm úp xuống mặt bài không để ý tới cô, thở dài đành đi tìm Ngô Mai chơi.

Cuối cùng tai được yên tĩnh! Chu ŧıểυ Vân thỏa mãn ghé nằm nhoài ra bàn, cô cố sức chôn đầu trong cánh tay, hi vọng có thể cho mình thêm cảm giác an toàn.

Không nhìn! Không nghe! Không thấy! Để cho tôi được một mình yên tĩnh trong thế giới của tôi được không…

Đáng tiếc yêu cầu nho nhỏ này rất xa vời.

Tiếng cười nói của hai người đáng ghét kia từ bên ngoài lớp không ngừng chui vào lỗ tai của cô.

Ai! Những ngày dằn vặt này bao giờ mới kết thúc!

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc