Lúc này hai bên đều liều mạng diễn, xem bên nào có thể duy trì mặt không biến sắc lâu hơn. Tề Phong lẳng lặng quan sát vẻ mặt Đỗ Thu Nương, cuối cùng phun ra một câu, “Chỉ là tới đưa bằng hữu tốt ngày xưa một đoạn đường thôi!”
Đỗ Thu Nương nhúc nhích thân thể một chút, hồi lâu sau mới làm ra một tư thế mời. Tề Phong hiểu ý đi tới, thấy Phạm Trường An an tĩnh nằm trong quan tài, bị chất độc hành hạ nhiều ngày nên người đã gầy đi rất nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn an tường, trên khóe miệng dường như còn có nụ cười nhàn nhạt.
Tề Phong lập tức nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương, cả hai đều mặc áo trắng, đứng trong vườn mai, nhìn từ xa trông như một bức họa. Hôm nay, một nằm trong quan tài không tiếng động, một đứng trước quan tài tâm như tro tàn….
Hắn chết thật rồi sao?
Tề Phong tiện tay tháo mảnh ngọc bội vẫn luôn đeo trên người xuống, đặt bên cạnh Phạm Trường An, rồi cầm lấy tay Phạm Trường An, nói, “Đây là miếng ngọc bội ta thích nhất, không thể tới gặp ngươi lần cuối, cái này xem như đại biểu cho tấm lòng của ta!”
Tề Phong nói nghe rất tình cảm, nhưng Đỗ Thu Nương nhìn kỹ mới phát hiện trên mu bàn tay đang nắm tay Phạm Trường An của hắn đã nổi đầy gân xanh, chứng tỏ hắn đang dùng hết sức bóp tay Phạm Trường An. Đỗ Thu Nương đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, vừa đau lòng vừa lo lắng. Tề Phong dò xét hồi lâu thấy tay Phạm Trường An vẫn lạnh như băng, lại sờ mạch thử không thấy nảy lên chút nào, mới kết luận Phạm Trường An thật sự đã chết. Hắn tiếc nuối thở dài một hơi, giúp Phạm Trường An sửa sang lại vạt áo, rồi nói với Đỗ Thu Nương, “Hãy nén bi thương!”
Đỗ Thu Nương lạnh lùng nói, “Khi còn sống Trường An luôn xem điện hạ như bằng hữu, gần đây ruồi bọ quanh Phạm phủ quá nhiều, mong rằng điện hạ có thể nể tình xưa, để chàng có thể yên nghỉ. Ba ngày sau là ngày hạ thổ của Trường An, nếu đến lúc đó vẫn còn ruồi bọ ngăn trở, ta thà đập đầu chết cho cả nhà đoàn tụ luôn còn hơn…. Sau đó, tất nhiên sẽ dẫn cả nhà tới cám ơn điện hạ đã giúp bọn ta được đoàn tụ!”
Tề Phong nghe xong, bỗng thấy thật mệt mỏi, lảo đảo đi ra ngoài, lúc ngang qua Trương Bác Hưng, Trương Bác Hưng chỉ nhìn hắn một cái, không nói lời nào.
Ngay trong hôm đó, toàn bộ trạm gác xung quanh Phạm phủ đều đồng loạt biến mất.
Ba ngày sau, vị Trạng Nguyên đoản mệnh nhất trong lịch sử Đại Tề hạ thổ, dân chúng đổ ra đường đưa tiễn, ai cũng tiếc hận trời xanh đố kỵ người tài.
Dưới trời nắng chói chang, Đỗ Thu Nương dẫn đoàn người khua khua gõ gõ suốt một đường, cứ hai ba bước lại gào hai ba câu. Trương Bác Hưng giơ miếng ngọc bội Tề Phong để lại hộ vệ canh cổng thành xem, nhờ đó đoàn người thuận lợi ra khỏi thành.
Sáng hôm đó, Tề Phong tự nhốt mình trong thư phòng từ sớm. Bỗng nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài, hắn vốn không để ý, nhưng chẳng mấy chốc tiếng ồn đã biến thành tiếng quát tháo. Tề Phong đang muốn mở cửa ra xem thử chuyện gì, thì Tần Viễn đã hất thị vệ canh trước cửa thư phòng qua một bên, hung tợn vọt vào, vỗ bàn nói, “Sao ngươi lại để Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương ra khỏi thành?”
Có thể nói Tần Viễn đã hận Phạm Trường An đến tận xương tủy. Ngày đó hắn bị một con chó điên không biết từ đâu bay tới cắn trúng ngay lão nhị, mời bao nhiêu đại phu nổi tiếng tới, bọn họ đều lắc đầu nói, mạng có thể giữ, nhưng sau này sợ rằng có chút khó khăn đường con cháu.
Tần Viễn phong lưu quen thói, nay dù không thể gọi là thái giám, nhưng trong mắt người khác hắn đã chẳng khác gì thái giám!
Tần Viễn càng nghĩ, càng thấy hận Phạm Trường An, hận không thể chộp Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương tới ăn tươi nuốt sống luôn hai người.
Rượu độc…. Tần Viễn lạnh lùng cười, một ly rượu độc thì đã tính là gì! Hắn muốn Phạm Trường An có chết cũng không thể hạ táng, thối dần trong nhà, bị ngàn người hận vạn người ghét!
Tần Viễn giận đỏ mắt, nắm cổ Tề Phong mắng, “Ngươi có nghe thấy ta nói gì không? Ta muốn bắt bọn chúng lại, muốn Phạm Trường An chết không có chỗ chôn!”
“Điên khùng đủ chưa?” Tề Phong đẩy bắt tay Tần Viễn ra. Lúc này, Tả thừa tướng vốn đuổi theo ngăn Tần Viễn cũng đã tới, bắt lấy tay Tần Viễn, quát lên, “Viễn nhi!” Tần Viễn nghe vậy mới thôi hùng hổ.
Tả thừa tướng nói, “Điện hạ, thái giám Thất Bảo hầu hạ bên cạnh hoàng thượng vừa mới khai, một nửa còn lại của Hổ Phù quả thật đang ở Phạm phủ đúng như suy đoán của chúng ta. Hiện giờ thả bọn chúng đi thật sự là rất lỗ mãng!”
“Nhưng rõ ràng là Phạm Trường An đã chết!” Tề Phong siết chặt cuốn sách trong tay, phản bác một cách yếu ớt.
“Thuật giả chết không có gì là khó khăn với người tập võ cả!” Tả thừa tướng thở dài nói.
“Tiện nhân….” Tề Phong gần như sắp bóp nát cuốn sách trong tay.
Lúc Tề Phong phái người đuổi tới, thì làm gì còn bóng dáng Phạm Trường An đâu nữa, ngoài thành chỉ có cỗ quan tài trống rỗng nằm chỏng chơ. Một trận gió thổi qua, trông thật cô linh….
Bảy ngày sau. Trấn nhỏ ở Ung Châu.
Một thanh niên mặc xiêm y rách rưới lam lũ kéo một xe rơm xuất hiện trên chợ, nếu là người để ý quan sát sẽ thấy hắn kéo cái xe rất cẩn thận giống như trên đó là vàng chứ không phải là rơm vậy. Không lâu sau, hắn dừng trước cửa một nhà bán bánh bao.
Chủ tiệm bánh bao là một lão phu nhân tóc trắng xóa gọi là Tôn đại nương, người keo kiệt có tiếng ở vùng này.
Tôn đại nương thấy thanh niên kia ăn bận lam lũ, vốn có ý ghét bỏ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong suốt như hồ nước có thể thấy đáy của hắn, không biết tại sao lại sinh ra lòng thương tiếc.
Nhìn xem, hắn còn mấp máy môi trông rất giống con chó nhỏ dễ thương đang ở sân sau nữa kìa!
Tôn đại nương vô thức mềm giọng hỏi, “Tiểu tử, tới mua bánh bao à?”
Thanh niên kia mím môi, nháy mắt hai cái, ngượng ngùng chấm chấm hai đầu ngón trỏ vào nhau, ngập ngừng nói, “Đại nương…. Ta không có bạc….”
Tiểu tử này trong có vẻ ngơ, nhưng không ngốc, chẳng lẽ không biết không có tiền không mua được bánh bao sao?
“Không có bạc thì không mua được rồi! Ta mở cửa làm ăn, không bán thiếu.…” Tôn đại nương cứng rắn nói. Lúc này, thanh niên kia cẩn thận bới đống rơm trên