Tả thừa tướng cười khan hai tiếng, cúi đầu nói, “An lão tướng quân dạy phải! Có điều ta chỉ có một nhi tử là Tần Viễn, nếu nó có mệnh hệ gì, ta biết phải làm sao? Còn nữa, Viễn nhi được hoàng thượng chăm sóc từ nhỏ đến lớn, hoàng thượng và Thục phi rất yêu thương nó….”
“Ngươi lôi hoàng thượng và Thục phi ra dọa ta?” An lão nhướng mày hỏi. Tả thừa tướng bỗng cảm thấy có một cỗ khí thế thật mạnh đang đè ép lão, đến khi hồi hồn thì thấy mặt An lão đã gần sát. An lão cười lạnh nói, “Ngươi có tin dù bây giờ ta đánh chết ngươi ngay tại chỗ này, cũng không ai dám nói ta một tiếng nào không?!”
Tả thừa tướng nghe xong, hai chân mềm nhũn, cố gắng lắm mới ổn định thân thể đứng thẳng được, mềm giọng lại, “Là ta dạy dỗ nhi tử không nghiêm, mong lão tướng quân nể tình ta đã lớn tuổi lại chỉ có một nhi tử duy nhất để duy trì hương khói mà tha thứ nó một lần. Sau này ta nhất định sẽ quản giáo nhi tử nghiêm khắc hơn!”
“Ngươi hãy nhớ cho kỹ những lời ngươi đã nói hôm nay!” An lão hừ lạnh một tiếng, kêu Đỗ Ngân Bảo để Tả thừa tướng dẫn Tần Viễn về.
Tả thừa tướng kêu người làm dìu Tần Viễn ra cửa. Lúc Tần Viễn sắp bước lên xe ngựa thì đột nhiên có một con chó chẳng biết từ đâu xông đến, cắn một phát trúng ngay ‘lão nhị’ của hắn. Tần Viễn vừa mới tỉnh lại, không kịp phản ứng, đợi khi hắn hồi hồn thì từ chỗ dưới bụng đã truyền tới cảm giác đau đớn tột độ. Hắn “A” một tiếng, giãy người ra. Tả thừa tướng lập tức xông lên rút thanh đao luôn mang theo bên người chém chết con chó kia.
Tần Viễn đã đau đến cực hạn, Tả thừa tướng không kịp nói một tiếng ‘cáo từ’, vội vàng dẫn Tần Viễn về phủ chữa trị
Đợi bọn họ đi xa rồi, Đỗ Ngân Bảo vui vẻ chạy vào trong nói với Đỗ Thu Nương, “Đại tỷ, cắn trúng rồi!”
Đỗ Thu Nương vội bịt miệng Đỗ Ngân Bảo lại, thấy xung quanh không có ai mới hỏi nhỏ, “Đệ tận mắt chứng kiến?”
“Dạ!” Đỗ Ngân Bảo nhe răng cười, “Cũng may lúc trước nhà chúng ta nuôi nhiều chó nên đệ mới rành tập tính của tụi nó! Tỷ phu bảo đệ tưới không ít nước thịt lên chỗ đó của hắn, còn toàn là thịt ngon nhất nấu nhừ, chó bị bỏ đói mấy ngày, nghe thấy mùi thịt thơm không nhào lên cắn mới là lạ đó! Bảo đảm một phát là trúng!”
“Không bị phụ thân của tên cầm thú kia phát hiện ra cái gì chứ?” Đỗ Thu Nương lại hỏi.
Đỗ Ngân Bảo đắc ý nói, “Tất nhiên! Khắp người của tên súc sinh kia toàn mùi nước tiểu, chỉ có mũi chó mới ngửi được mùi thịt lẫn trong đó thôi. Đúng là gieo nhân nào gặt quả ấy! Tính ra lại đáng thương chú chó hoang kia, đã bị Tả thừa tướng đâm chết!”
“Chuyện này tuyệt đối không được để lộ, chỉ mấy người chúng ta biết thôi!” Đỗ Thu Nương lại dặn dò. Đỗ Ngân Bảo vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hôm sau, Phạm Trường An về sớm, vui vẻ vọt vào phòng nói với Đỗ Thu Nương, “Thu Nương, mau đi theo ta! Tăng lão gia được thả ra rồi!”
“Thật sao?” Đỗ Thu Nương hưng phấn hỏi lại. Phạm Trường An vừa đi vừa giải thích, “Những năm qua Tăng lão gia làm không ít việc thiện, dân chúng và binh sĩ ở Thục Châu đều biết. Tri phủ Thục Châu vốn là môn sinh của phụ thân, sau khi biết chuyện đã tập hợp dân chúng và binh sĩ Thục Châu viết một tờ kêu oan dâng lên hoàng thượng, cả Định Quốc Công vào cung cũng nhắc tới Tăng lão gia. Hoàng thượng bèn hỏi thăm vụ án, sau khi biết là án oan, lập tức hạ lệnh thả người. Lúc này hẳn là Tăng lão gia đã về tới rồi!”
“Rốt cuộc cũng xong rồi!” Đỗ Thu Nương vui mừng nói.
Lúc này, cả nhà Tăng lão gia đang ôm nhau thành một cục khóc to. Lý Nhiên thấy Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương tới, vội dập đầu cám ơn. Đỗ Thu Nương cũng không cản, khi đỡ hắn dậy thì cười nói, “Về sau không được nói mấy lời bậy bạ kiểu như từ hôn gì đó nữa, nếu còn làm Nhược Lan thương tâm, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Xin đại tỷ tha thứ cho đệ nhất thời hồ đồ!” Lý Nhiên xấu hổ nói. Tăng lão gia ở trong lao, tuy gầy đi, nhưng tinh thần vẫn rất ổn, kích động nói trong cái rủi còn có cái may.
Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương không hiểu, bèn kéo tay nàng giải thích, “Hoàng thượng biết Tăng lão gia là cữu cữu của tân khoa tiến sĩ, bèn thuận miệng hỏi Lý Nhiên đã được phân chức vụ gì, khi thấy quan viên lo việc này cứ ấp a ấp úng không nói, mới biết đến nay Lý Nhiên vẫn chưa được bổ nhiệm đi đâu. Hoàng thượng hỏi tới mới biết là vì vụ của Tăng lão gia bèn ra lệnh giải quyết việc bổ nhiệm cho Lý Nhiên luôn!”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Đỗ Thu Nương cười nói.
Mấy ngày sau, phụ mẫu Lý Nhiên cũng tới kinh thành, thấy Tăng lão gia bình yên vô sự thì hết sức vui mừng, lại biết Lý Nhiên đã được bổ nhiệm chức vụ, hạnh phúc tới mức liên tục bái tạ tổ tông. Lý Nhiên lặng lẽ kéo phụ mẫu hắn nói nhỏ về việc thành thân với Đỗ Nhược Lan. Phụ mẫu Lý Nhiên đã muốn ôm tôn tử đã lâu, dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý đi gặp Đỗ lão hán bàn bạc. Vì vậy ngày thành thân của Lý Nhiên và Đỗ Nhược Lan đã nhanh chóng được quyết định.
Đỗ Thu Nương giúp Lý thị chuẩn bị đồ cưới cho Đỗ Nhược Lan, tuy bận rộn mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất vui vẻ. Đêm đêm Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương mệt tới mức gần như thở không ra hơi, bèn nói, “Thu Nương, nàng cứ mệt như vậy lỡ ảnh hưởng tới hài tử thì sao….”
Đỗ Thu Nương nhìn Phạm Trường An, thầm nghĩ: rõ ràng là ấm ức vì bị bỏ rơi còn lấy cớ là lo cho hài tử! Nhưng nàng vẫn phối hợp sờ sờ cái bụng ngày càng nặng nề của mình, cười nói, “Mấy tỷ muội đã sinh hài tử đều dặn ta, phụ nhân có thai phải chịu khó đi lại nhiều sinh mới dễ!”
“Ta chỉ sợ nàng mệt mỏi quá thôi!” Phạm Trường An vốn nghĩ muốn ăn chút thịt vụn, nhưng thấy bộ dạng mệt mỏi của Đỗ Thu Nương, đành từ bỏ ý tưởng, thở phì phì đi múc một chậu nước về phục vụ Đỗ Thu Nương rửa chân. Khi hắn đổ nước dơ về thì nàng đã ngủ say. Phạm Trường An nhìn hai gò má mập mập hồng hồng của Đỗ Thu Nương, vô thức nở nụ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, rồi thỏa mãn ôm người vào lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hai nhà vốn tính làm lễ thành thân của Đỗ Nhược Lan và Lý Nhiên đơn giản thôi, chỉ mời bằng hữu thân thích ăn mừng một bữa là được. Đỗ Nhược Lan cũng đồng ý như vậy. Đỗ Thu Nương thấy thiệt thòi cho Đỗ Nhược Lan nên chuẩn bị đồ cưới rất phong phú, lại bàn với Phạm Trường An, thêm của hồi môn thành bảy mươi hai gánh, để Đỗ Nhược Lan nở mày nở mặt với người ta.
Có điều khi tới ngày, hai nhà muốn tổ chức đơn giản cũng không được, bởi vì bằng hữu và người quen của Tăng lão gia, dù không có thiệp mời vẫn tới chung vui. Cộng thêm, năm gia tộc lớn cũng cho người đưa quà tới.
Tăng lão gia thấy vậy, có ngốc cách mấy cũng biết đây là nhờ phúc của ai. Đến khi thấy chủ hôn là An lão