“Nhị hoàng tử đến ‘Thiêu vĩ yến’, là vì muốn ăn mừng với các tân khoa tiến sĩ. Trạng Nguyên lang của chúng ta lại trốn vào phòng ngủ mất! Như vậy là không được rồi! Các vị nói có đúng không?” Tần Viễn cười nói.
“Trạng Nguyên lang say rồi! Ta thấy có người đưa hắn về Tử Vân Lâu này nghỉ ngơi…. Có lẽ đang ở bên trong đó!” Tân Thám hoa nịnh nọt nói.
“Ha ha, ta biết Phạm Tử Chính vốn có tửu lượng cực cao, chẳng lẽ giả bộ say để núp trong Tử Vân Lâu này! Chúng ta phải vào xem thử hắn núp trong đây làm gì mới được!” Tề Phong giả bộ bông đùa cười nói.
“Hay là sợ về nhà phải quỳ bàn giặt nên không dám uống say?!” Lại có người phụ họa. Cả bọn nghe xong đều cười ầm lên.
Phạm Trường An thầm mắng: có lẽ, có lẽ cái đầu bọn ngươi ấy!
Lý Nhiên đang cố gắng ‘gặm’ cổ Phạm Trường An, nước miếng từ miệng trào ra sắp ướt hết cả áo hắn. Phạm Trường An cảm thấy cực kỳ ghê tởm, tiện tay túm lấy tấm khăn trên bàn nhét vào miệng Lý Nhiên. Hắn gấp tới mức chỉ muốn nhảy lầu chết đi cho rồi…. Đúng, nhảy lầu! Hai mắt Phạm Trường An sáng lên, vội đẩy cửa sổ ra nhìn ước lượng chiều cao.
Bao nhiêu năm nghe vô số lần chuyện gian phu nhảy cửa sổ chạy trốn trong đêm, không ngờ hôm nay hắn cũng có cơ hội thể nghiệm cảm giác đó. Tuy rằng hắn không phải gian phu, mà Lý Nhiên cũng không phải dâm phụ!
Phạm Trường An nhắm mắt làm liều, nghĩ: chết thì chết thôi! Dù sao cũng tốt hơn là bị bọn người kia cười nhạo cả đời!
Tần Viễn thầm hả hê, lại giễu cợt Phạm Trường An một hồi nữa khiến mấy tiến sĩ kia thật sự cho rằng Phạm Trường An đang làm việc cẩu thả trong phòng, ồn ào muốn vào xem cho bằng được.
Nào ngờ, một đám người vừa mở cửa ra, đập vào mắt là hai nam nhân đang trần truồng dây dưa nhau. Ngay cả Tần Viễn cũng trợn mắt há hốc mồm, sau tấm rèm mỏng, chỉ mơ hồ nhận ra là hai nam nhân, nhưng mặt mũi thì không nhìn rõ được.
Tần Viễn thầm nghĩ: bọn hạ nhân quả là có đầu óc, nghĩ được cả chiêu này!
Tần Viễn giả bộ thở dài, nói, “Không ngờ Trạng Nguyên lang và Lý tiến sĩ lại có quan hệ thế này! Chúng ta đừng nên quấy rầy họ thì hơn….”
Đám tiến sĩ kia tất nhiên là không chịu, một mực muốn vén rèm lên nhìn. Cũng có người kéo ống tay áo che mắt luôn miệng nói ‘thói đời ngày nay, thói đời ngày nay’ này nọ, rồi quay đầu đi.
Trên giường, Giáp bị chuốc thuốc đã mơ hồ không phân rõ đâu là đâu, đỡ vật dã dâng trào của hắn xông vào trong Ất, chưa vào được một nửa, Ất đã tỉnh lại vì đau kêu thảm một tiếng, lăn ào từ trên giường xuống đất. Khi thấy trong phòng đang có một đám người đứng, mà đi đầu là Tần Viễn, Ất lập tức nước mắt nước mũi tèm lem bò đến chân Tần Viễn khóc nói, “Công tử, công tử cứu ta! Tên súc sinh kia, hắn, hắn muốn giở trò với ta!”
Tình thế đột biến, Tần Viễn từ hài lòng chuyển thành kinh ngạc đến ngơ người. Đột nhiên Giáp vén rèm lên, trần truồng chạy ra với thứ kia vẫn đang dựng thẳng, hồn nhiên không quan tâm ánh mắt của mọi người. Giáp thấy khuôn mặt như ngọc đẹp hơn cả tiên nữ vẫn luôn ngày nhớ đêm mong thì lập tức tình cảm dâng trào, thâm tình kêu to, “Công tử! công tử xinh đẹp của ta! Viễn đệ đệ của ta! Đệ khiến ta ngày nhớ đêm mong ngủ không yên giấc, chỉ mong được một lần được ‘vui vẻ’ với nhau! Nay đệ thành toàn cho ta đi….”
Bọn tiến sĩ vây xem lập tức bị chấn động, im lặng như hóa đá.
Lúc Phạm Trường An chuốc thuốc Giáp rồi ném Giáp Ất lên giường, chỉ nghĩ nhục nhã hai tên này một phen, cho chừa cái tộ tiếp tay cho kẻ ác. Trùng hợp thay, Giáp lại là kẻ thích nam nhân, hơn nữa đã thèm thuồng Tần Viễn từ lâu, nhớ mãi không quên ‘công tử xinh đẹp như tiên nữ’ của hắn.
Bình thường Giáp ngụy trang rất tốt, không một ai phát hiện, nay uống cả bình xuân dược cực mạnh vào, không nói toạt hết tâm tư mới là lạ. Giáp lại dùng giọng điệu mập mờ như vậy, người khác nghe thấy đều cho là Tần Viễn và Giáp đã từng xảy ra việc cẩu thả, ánh mắt nhìn Tần Viễn càng phức tạp.
Tần Viễn giận đến đỏ bừng mặt, thấy Giáp muốn xông lại ôm, hung hăng đá một cái thật mạnh làm Giáp văng ra thật xa. Hắn thấy cửa sổ phòng mở, bèn vọt tới nhìn xuống, phía dưới chỉ còn một đống cỏ khô, làm gì có bóng dáng của Phạm Trường An và Lý Nhiên nữa.
Khốn kiếp! Tần Viễn thầm mắng một tiếng, đúng là có khổ không nói nên lời.
Lần này, đậu tiến sĩ tổng cộng hơn hai trăm người, hiện có mặt khoảng ba mươi người đều là tiến sĩ bảng một và bảng hai. Hiển nhiên những người này luôn tự cho mình rất thanh cao, vì vậy thật lâu về sau các tiến sĩ có mặt lúc này, thậm chí người không có mặt chỉ nghe kể lại cũng không thích lui tới với Tần Viễn, thậm chí khi có việc nhắc tới hắn cũng tỏ vẻ mặt khinh bỉ thấy rõ.
Hôm sau, trên phố bắt đầu xuất hiện lời đồn: Tần Viễn thích nam nhân. Hắn nuôi vô số mỹ nam bên người. Không những vậy, quan hệ giữa hắn và nhị hoàng tử Tề Phong cũng rất mờ ám.
Lời đồn cứ như một quả cầu tuyết, càng lăn càng to. Khổ nỗi, lời đồn cứ lặp đi lặp lại qua nhiều người riết không thật cũng thành thật. Cuối cùng khi tới tai Tần Viễn thì nó đã thật đến mức không thể thật hơn, khiến hắn nghe xong suýt phun một búng máu tươi. Vậy mới biết thế nào gọi là ‘tự gây nghiệt không thể sống’.
Dĩ nhiên không cần nghĩ cũng biết lời đồn từ đâu mà có.
Lại nói bên này, Phạm Trường An cõng Lý Nhiên nhảy xuống Tử Vân Lâu, cũng may có bãi cỏ giảm bớt lực mới không bị thương nặng, chỉ bị trầy chân một tí. Hắn lập tức cõng Lý Nhiên chạy về nhà, may mắn trên đường gặp được xe ngựa của Phạm Tử Ngọc đang chạy tới Mai Viên, nhờ đó không phải cõng nữa.
Tới Mai Viên, Đỗ Thu Nương vừa thấy đã biết có chuyện, lập tức phụ đỡ Lý Nhiên vào trong.
Lý Nhiên bị tưới một chậu nước lạnh vào mặt, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, lại nghe Phạm Trường An kể lại tình cảnh mới rồi, suýt nữa ngất đi vì ngượng.
Phạm Trường An muốn nói gì đó thì bị Đỗ Thu Nương lén kéo tay, lắc đầu một cái, nói với Lý Nhiên, “Ngươi đã biết Tần Viễn có lòng hãm hại, thì lúc nào