Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 66 - Chương 64

Trước Sau

break


Phạm Trường An ôm Đỗ Thu Nương chạy như bay suốt cả đường, không hề nhớ sáng sớm hai người ra ngoài bằng xe ngựa. Đến nhà, hắn lại cẩn thận từng li từng tí đặt nàng lên giường, sau đó đắp cho nàng một cái chăn bông thật dầy.

Phạm Trường An định đắp tiếp thì bị Đỗ Thu Nương quả quyết cự tuyệt: sang xuân đã bao lâu còn đắp mấy cái chăn bông thật dầy, nàng không bị đè chết cũng bị nóng chết mất thôi. Nếu không do thấy nàng không chịu đắp hắn lại tỏ vẻ tội nghiệp như sắp khóc tới nơi thì nàng đã hất chăn ra từ lâu rồi.

Phạm Trường An sắp xếp cho Đỗ Thu Nương xong, bắt đầu đi vòng quanh trong phòng, sau đó lại hối hả chạy ra ngoài. Giữa chừng, hắn gặp Đỗ lão hán và Phạm Trọng Lương vừa đi câu về. Đỗ lão hán thấy hắn có vẻ hốt hoảng, vội ngăn lại hỏi, “Con đi đâu đó?”

Phạm Trường An không trả lời, cũng không thèm chào lấy một tiếng, cứ xông xồng xộc ra ngoài như bị trúng bùa. Phạm Trọng Lương tức giận kéo Phạm Trường An lại, giơ chân muốn đá, nhưng bị Đỗ lão hán kéo ra, hỏi “Lão già đáng chết, sao ngươi lại đánh nữ tế ta?”

“Đánh nó cái tội vô lễ chứ gì nữa?” Phạm Trọng Lương giận nói, một lát sau, lại nghiêng đầu hỏi Đỗ lão hán, “Hả? Ta muốn dạy dỗ nhi tử, lão cản cái gì?”

“…….” Đỗ lão hán cứng họng, nói gì thì nói rốt cuộc vẫn là nhi tử của người ta người ta có quyền nhất.

Đỗ lão hán quay sang hỏi Phạm Trường An lúc này vẫn như đang trong mơ, “Trường An, con định đi đâu đó?”

Phạm Trường An sửng sốt hồi lâu, cuối cùng run run chỉ tay vào phòng, nhìn Phạm Trọng Lương hô một tiếng ‘phụ thân’, lại nhìn Đỗ lão hán hô tiếng một tiếng ‘phụ thân’, bộ dáng ngu ngốc khiến Phạm Trọng Lương hận không thể tát hắn mấy cái cho tỉnh. Sau đó, Phạm Trường An lại lắp bắp nói, “Thu Nương…. Hình như Thu Nương có!”

“Cái gì?” Phạm Trọng Lương và Đỗ lão hán đồng thời kêu to, bốn mắt nhìn nhau, rồi bỏ lại Phạm Trường An đang đờ đẫn ở giữa sân, chạy về phòng Đỗ Thu Nương.

Phạm Trường An hết nhìn về hướng phòng hai người lại nhìn ra cổng vòm, vỗ vỗ đầu một hồi mới nhớ ra: đúng rồi, phải tìm biểu cữu đến khám lại cho chắc ăn! Nhưng hắn có thể phái người đi kêu mà, mắc gì phải tự mình chạy tới chạy lui?!

Đúng lúc Trương Bác Hưng cũng về tới, đang thở hồng hộc lấy hơi. Phạm Trường An cầm lấy tay Trương Bác Hưng, nghiêm túc nói, “Biểu ca, huynh mau đi tìm Lâm đại phu về đây! Nhanh đi!”

Trương Bác Hưng choáng váng, hỏi lại, “Sao lại kêu ta đi tìm? Không đi! Bộ không còn gã sai vặt nào nữa à? Không đi, không đi!”

Phạm Trường An đập một chưởng lên lưng Trương Bác Hưng, giận nói, “Huynh muốn nhi tử ta gọi huynh một tiếng bá bá thì mau đi đi!”

“Cái gì?” Đến lượt Trương Bác Hưng ngu người, Đỗ Thu Nương có?!

Trương Bác Hưng đứng trơ mắt nhìn Phạm Trường An lướt qua mặt hắn như một làn gió, sau đó mơ mơ hồ hồ chạy như điên ra ngoài, chờ ra tới cổng, hắn mới vỗ đầu một cái: ha ha, Đỗ Thu Nương có thật sao?!

Trường An nhỏ tuổi hơn hắn, cưới thê tử sớm hơn hắn, giờ cả sinh nhi tử cũng giành trước hắn, còn hắn vẫn cô đơn chiếc bóng, đúng là ngày không cách nào qua mà! Trương Bác Hưng hắn, ngoại hình tuấn tú hơn Phạm Trường An, chức quan cao hơn Phạm Trường An, người càng thông minh lanh lẹ hơn Phạm Trường An, sao có thể không tìm thấy nương tử chứ? Nương nó, có nhi tử thì hay lắm sao, có nhi tử là có thể sai người ta như sai gã sai vặt? Trương Bác Hưng thầm hận nghĩ, nhưng tốc độ đôi chân lại không hề chậm lại tí nào.

Lúc Lâm Nguyên Tu đến thì trong phòng Đỗ Thu Nương đã náo động như ong vỡ tổ. Người đứng đầy cả phòng, vây quanh Đỗ Thu Nương, mắt người nào người nấy sáng như sao, nhìn nàng chằm chằm. Phạm Trường An thì ở trong trạng thái cảnh giác cao độ đứng bên cạnh Đỗ Thu Nương, phòng ngừa nàng lộn xộn, hoặc là muốn xuống đất.

Lâm Nguyên Tu buồn cười kêu mọi người né ra bớt, rồi gõ đầu Phạm Trường An nói, “Con ủ Thu Nương kín như vậy không sợ nó nổi sẩy à?” Nói xong, Lâm Nguyên Tu lệnh cho Phạm Trường An phải lấy bớt chăn nệm đi. Đỗ Thu Nương lập tức cảm thấy nhẹ hẳn, thở phào một hơi. dígễn.đgàn/ldsgê,qugý,đfôn Nàng đang muốn bước xuống đất, thì bị Phạm Trường An ngăn lại. Hắn cau mày nói, “Đừng xuống, đừng xuống, cẩn thận hài tử….”

Bộ dáng kia thật xem nàng yếu đuối như đậu hủ non.

“Ngươi theo ta học nhiều năm như vậy, cả hỉ mạch cũng bắt không ra?” Lâm Nguyên Tu lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc rèn sắt không thành thép, liếc Phạm Trường An. Nhưng đến khi Lâm Nguyên Tu bắt mạch thì cũng đầu tiên là lộ vẻ kinh ngạc, sau đó càng ngày càng nghiêm túc hẳn….

Đỗ Thu Nương cảm thấy tim của nàng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi. Kinh nguyệt của nàng luôn không đều, gần đây lo nghĩ nhiều chuyện, nàng cũng quên để ý. Vừa nghe Trường An nói nàng có, nàng cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Nhưng nhìn dáng vẻ của biểu cữu, hình như không được khả quan cho lắm…. Chẳng lẽ không phải tin vui thật?

“Họ Lâm kia ngươi có được không vậy? Không được thì để ta đổi người khác!” Phạm Trọng Lương thấy Lâm Nguyên Tu mãi không lên tiếng, sốt ruột nói.

Lâm Nguyên Tu trừng Phạm Trọng Lương một cái, cười nói “Ờ, ta không được, ta đi đây!”

Hai người này thật là, đến lúc này rồi
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc