Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 64 - Chương 62

Trước Sau

break
Đỗ Kim Bảo là người đầu tiên xông ra khỏi phòng khách, sau đó cũng gào to một tiếng. Hai quan sai vội vàng theo sát, nhìn vào trong phòng chỉ thấy có hai người bị quấn đầy băng trắng nằm trên giường. Điều khủng khiếp là máu tươi từ vết thương vẫn chảy mãi không cầm. Khắp phòng toàn mùi máu tanh. Bên cạnh đó còn hai nữ tử đã khóc sắp ngất và một thiếu niên trông rất thanh tú cũng có vết máu trên thân, đang ngồi ngây ngẩn, hiển nhiên đã bị dọa sợ.

Đỗ Thu Nương thấy hai quan sai vào, lập tức xông lên, nói bằng giọng khàn khan, “Kính nhờ hai vị quan sai dẫn đường tới nha môn, ta muốn xem kẻ nào làm ác còn dám đi cáo trạng trước, đang yên đang lành lại đánh hai đệ đệ ta ra nông nổi này! Để ta gặp được, xem ta có lột da bọn chúng hay không!” Mặt nàng nước mắt nước mũi tèm lem đã thành công hù dọa được hai vị quan sai.

Hai quan sai thầm nghĩ: tiểu nương tử này sợ là sắp điên rồi!

Lúc này, Phạm Trường An hừ lạnh nói, “Đời này ta hận nhất là mấy kẻ làm ác còn dám đi cáo trạng trước! Nhờ hai vị mau dẫn đường tới nha môn, ta sẽ khiêng hai tiểu cữu tử đi theo đòi lại công bằng cho hai đứa! Để hai đứa không phải chết không nhắm mắt!” Dứt lời, hắn lập tức kêu mấy gia đinh mang cán lên, khiêng Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo đi. An nhiên ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ: Phạm Tử Chính và thê tử hắn quả là ăn ý, may mà lúc nãy mình chạy nhanh, kiên quyết không chịu mới không bị Phạm Tử Chính quấn khắp mặt không cho thở luôn.

Không nói đoàn người do Phạm Trường An dẫn đầu đã hấp dẫn sự chú ý của bao nhiêu dân chúng khắp kinh thành, cũng không bàn Phạm Trường An đã kêu gia đinh nhà hắn gào khóc to tới cỡ nào, chỉ biết, ngày đó, Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo đều thầm may mắn đã bị quấn kín mặt, nếu không thật không biết sau này làm sao dám đi lại trên đường vì sợ bị người ta nhận ra cho là xác chết vùng dậy.

Lúc này An nhiên cũng thầm may mắn tuy không bị bao kín khắp người, nhưng cũng miễn cưỡng che đủ mặt để khỏi phải xấu hổ với người ta. An Nhiên yên tĩnh đi theo sau Đỗ Thu Nương quan sát tình hình xung quanh.

Đoàn người vất vả lắm tới được cửa nha môn. Đỗ Thu Nương nhìn hai dòng thư pháp thật to treo hai bên cổng, đại ý là: mưa xuân vô tư, vào nha môn phải lạy trước hai chữ thanh phong; tiết thanh minh, ra khỏi cửa nha môn vẫn giữ một thân chính khí’, thầm hừ lạnh một tiếng, nghĩ: chỉ mọng vị quan trong này thanh liêm đúng như những lời đã treo ở đây. Một hồi nàng lại mơ hồ thấy câu đối này rất quen, bèn thuận miệng hỏi quan sai bên cạnh, “Xin hỏi tục danh của Huyện lệnh đại nhân là….?”

Một quan sai đáp, “Là Trương Sưởng, Trương đại nhân….”

Đỗ Thu Nương vừa nghe, lập tức bật cười, hỏi tới, “Trương đại nhân mới vừa nhậm chức ở đây phải không?”

“Đúng vậy, hôm nay mới là ngày thứ năm.”

Vị Trương đại nhân này, nếu nói đời trước có ưu hay khuyết điểm gì nổi tiếng thì quả thật là không, nhưng nhờ hắn mà trong dân gian mới xuất hiện thành ngữ ‘Huyện lệnh năm ngày’. Bởi vì Trương Sưởng đã bất hạnh trở thành Huyện lệnh có thời gian tại nhiệm ngắn nhất trong lịch sử Đại Tề. Đời này, hẳn là hắn vẫn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Đỗ Thu Nương chỉ có thể thầm chúc phúc mong cho gia đình hắn được bình an.

Đỗ Thu Nương nghĩ nghĩ lại thầm hối hận, sớm biết quan huyện là Trương Sưởng thì nàng chẳng cần hóa trang cho hai đệ đệ thành bộ dáng như cương thi thế này rồi.

Đỗ Thu Nương quay đầu lại nói gì đó với một gia đinh. Chỉ thấy gia đinh kia gật đầu một cái rồi chạy về hướng nhà riêng của Trương huyện lệnh.

Chưa vào trong Đỗ Thu Nương đã nghe thấy những tiếng gào khóc thê lương. Nàng nhíu mày nhìn vào, nghĩ: nhà này quả là phô trương thanh thế. Mười mấy người vây quanh một cái cáng khóc tới chết đi sống lại, khóc khóc ho ho trông như muốn khạc cả phổi ra luôn. đhiễn.đfàn/lfê,qufý.đônbn Nàng nhìn kỹ nhóm người đang khóc, cũng có chút chua xót, bởi vì trong đó có hai lão nhân tóc trắng xóa có vẻ là phụ mẫu của người chết, kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh sao có thể không đau lòng.

Còn lại đều là nam tử trưởng thành, có thể khóc thành như vậy quả thật cũng không dễ dàng gì, phải gào khan biết bao lâu mới có thể thành bộ dạng thê thảm như vậy chứ giỡn à!

Đột nhiên, một nữ nhân mặc áo choàng dài có mũ xông tới trước mặt Đỗ Thu Nương, duỗi tay muốn bắt lấy mặt nàng. May mắn Đỗ Thu Nương lanh lẹ mới né kịp. Nữ nhân kia thấy bắt không được, bắt đầu la lên khàn cả giọng, “Đồ phụ nhân độc ác! Các ngươi dạy dỗ ra hai tên súc sinh đánh tướng công ta chết thảm như vậy!”

Đỗ Thu Nương định thần nhìn lại, phát hiện nữ nhân kia hẳn là đang mang thai. Được lắm! Lão nhân, phụ nhân mang thai gì đều đủ hết, trụ cột chính của cả nhà lại bị chết thảm, người ngoài nhìn vào không nói nhà họ Đỗ nàng đã làm chuyện thương thiên hại lý mới là lạ đó!

Vốn Đỗ Thu Nương có chút đồng tình với nhà người chết, nay đã hóa thành một tiếng hừ lạnh, nàng bắt lấy tay của phụ nhân kia nói nhỏ, “Vị tẩu tử này thật là tinh mắt! Ta đứng lẫn trong một đám người thế này vẫn có thể nhận ra! Ngươi đang có thai, loại chuyện hại người hại mình này, nên bớt làm thì hơn, để tránh tổn hại âm đức.”

Nói xong, Đỗ Thu Nương quét mắt qua một lượt, tầm mắt dừng lại trên mặc nam tử có đôi mắt sắc như chim ưng, là kẻ vừa rỉ tai nói nhỏ gì đó với phụ nhân kia.

Phụ nhân kia ngẩn ra, thấy Đỗ Thu Nương nắm tay nàng ta, thì lập tức la lên, “Giết người rồi! Có kẻ muốn giết phụ nhân đang mang thai….”

Phụ nhân kia đang muốn la, ‘Bọn độc ác cả phụ nhân có thai cũng không tha’, thì thấy Đỗ Thu Nương đột nhiên kéo tay nàng ta đặt lên ngực nàng, rồi tự lui về sau vài bước. Tình cảnh này, người ngoài nhìn vào, đều sẽ cho là phụ nhân kia đang đẩy Đỗ Thu Nương.

Đỗ Nhược Lan lập tức nhảy dựng lên, chắn trước mặt Đỗ Thu Nương, hét, “Giữa ban ngày ban mặt, ngươi vu khống đệ đệ ta thì thôi đi, còn muốn đánh cả phụ nhân đang có thai như tỷ tỷ ta! Cùng là nữ nhân, sao ngươi lại có thể độc ác như vậy?!”

Đỗ Thu Nương ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Đỗ Nhược Lan.

Đỗ Nhược Lan lén bấm Đỗ Thu Nương một cái.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc