Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 31 - Chương 30

Trước Sau

break
Lý Nhiên cuống cuồng đi tìm, nhưng chẳng thấy bóng dáng Phạm Trường An đâu hết.

Lúc này, trong một căn phòng cửa mở rộng, bốn mỹ nhân đang ôm nhau khóc nức nở, bên ngoài có một cô nương từ cách ăn bận có thể đoán là nha hoàn, đang đứng với vẻ mặt muốn cười nhưng phải cố nén rất đau khổ.

Lý Nhiên thấy vậy, ngạc nhiên tiến lại hỏi thử, thì nha hoàn kia nói, “Tất cả là do tên mọt sách kia! Vừa được kéo vào trong phòng thì hắn đã bắt đầu hắt xì không ngừng khiến hai tỷ tỷ hầu hạ rất kinh ngạc. Mỗi khi hai vị tỷ tỷ tiến tới gần hắn đều vừa tránh vừa la hét nói hai người thối, hai vị tỷ tỷ hết cách đành tìm ma ma đổi người khác. Bốn tỷ tỷ Mai Lan Trúc Cúc vào thay, nổi tiếng cầm kỳ thư họa đứng đầu ở đây, con mọt sách kia nhìn một hồi, không nói tiếng nào, lẳng lặng tiếng lên giành đàn của Mai tỷ, đánh một khúc ‘Cao sơn lưu thủy’, thừa dịp bốn tỷ tỷ còn đang ngẩn người, hắn lại so cờ với Lan tỷ, rồi vẽ một bức tranh, viết vài chữ thư pháp, động tác rất liền mạch lưu loát .…”

“Kết quả thế nào?”

“Công tử nhìn bốn vị tỷ tỷ là biết rồi, khóc vì mặc cảm tự ti chứ sao nữa!” Nha đầu kia rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

“Con mọt sách kia còn lầm bầm nói, ở đây làm gì có Mẫu đơn Thược dược gì chứ, rõ ràng chỉ là một bầy cỏ đuôi chó ngũ sắc thôi, vẫn là cỏ dại đẹp hơn nhiều! Ha ha ha, hắn tự cho là chỉ lầm bầm một mình, nhưng bốn vị tỷ tỷ đều nghe rất rõ ràng. Công tử nói xem, lên thuyền hoa của chúng ta, mà dám nhục mạ tỷ muội bọn ta như vậy! Cỏ đuôi chó, ha ha ha ha!”

“….. Vậy hắn đâu rồi?”

“Ma ma biết chuyện giận điên lên, không cần hắn trả tiền lập tức xách gậy đập hắn, đuổi cổ ra ngoài rồi!”

Lý Nhiên nghe xong sợ hết hồn hết vía, thầm nghĩ: chắc chắn Phạm Trường An sẽ trở thành ‘truyền kỳ’’ ở đây cho mà xem…. Hắn chỉ sợ lúc này bị ma ma nhận ra hắn là người đã dẫn Phạm Trường An lên thuyền, bèn vội vàng chạy mất dép.

Lý Nhiên chạy đến trước con hẻm chỗ Phạm Trường An ở, vừa cua vào khúc quẹo đã nghe thấy mấy tiếng phịch phịch, kèm theo âm thanh rống giận của Đỗ Thu Nương, “Phạm Trường An, chàng dám bước vào phòng dù chỉ một bước, ta cũng sẽ băm chàng thành tám khúc!”

Lý Nhiên vội rụt đầu lại, lén nhìn vào, thấy trên người Phạm Trường An đang treo vắt vẻo hai ba mảnh còn sót lại của bộ y phục, dưới đất thì sách bút rơi tán loạn. Phạm Trường An ngồi xổm trên đất mím miệng, ấm ức lượm sách vở, xong xuôi lại nhìn vào cửa phòng đã bị đóng chặt thở dài. Sau đó, Phạm Trường An dường như phát hiện ra, đột nhiên nhìn về phía Lý Nhiên đang đứng.

Lý Nhiên lập tức rụt đầu lại trước khi bị Phạm Trường An thấy, trong đầu chỉ có một ý tưởng duy nhất là: xong đời, chuyện đã bị lộ! Nếu để Đỗ Thu Nương biết hắn là người đã dẫn Phạm Trường An lên thyền hoa, không biết Đỗ Thu Nương có giơ đao chém hắn thành mảnh vụn hay không?

Nghĩ vậy, Lý Nhiên thầm nghĩ: huynh đệ, thành thật xin lỗi, hôm nào ta sẽ tới thăm huynh sau, rồi rón rén chạy đi, bỏ lại Phạm Trường An.

Phạm Trường An thấy vạt áo màu xám lấp ló nơi góc đường dần bay xa, bất đắc dĩ thở dài “Lần này dù có một trăm cái miệng cũng không cãi nổi chứ nói chi một cái!”

“Thu Nương…..” Phạm Trường An nhỏ giọng kêu, “Nàng nghe ta nói này…”

“Cút đi!” Đỗ Thu Nương rống lên.

Tên ngốc cái gì, nam nhân tốt cái gì, tất cả đều là giả hết! Chỉ mới tới Kiến Châu nửa tháng đã bị mê hoặc, mang một thân đầy mùi son phấn bước vào phòng nàng! Nàng có thể nhẫn, nhưng không
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc