Số bạc đột nhiên xuất hiện bỗng trở nên vô cùng nặng nề. Đỗ Thu Nương về nhà, cất kỹ bạc xong, cố ý làm mấy món ngon để chiêu đãi cả nhà. Chân giò thủy tinh, thịt hầm, cà nấu tương, gà hấp, canh các diếc, đầy một bàn lớn.
Bình thường lão thái thái thích ăn thịt, mấy ngày nay đại phu dặn phải kiêng cử, không được ăn nhiều bất kỳ cái gì, nay thấy Đỗ Thu Nương làm nhiều đồ ăn như vậy, bèn trách, “Mới để con làm chủ việc thu chi trong nhà một ngày đã ra tay hào phóng như vậy?”
Đỗ Thu Nương cười nói “Tổ mẫu, những món này đều từ con bán khăn thêu mua, số bạc tổ mẫu đưa, con và Trường An đều không dùng, bọn con có thể tự kiếm tiền.”
Phạm lão phu nhân nuôi Phạm Trường An nhiều năm, đã dạy hắn học được tự lực cánh sinh, biết phấn đấu vượt lên gian khổ. Nếu không, với khả năng của lão thái thái cũng có thể nuôi Phạm Trường An ăn sung mặc sướng được. Đỗ Thu Nương nhận ra điểm này nên càng cảm kích lão thái thái hơn. Dù lúc đầu lão thái thái chọn nàng vì nguyên nhân gì thì nàng đều rất biết ơn.
Lần đầu tiên Đỗ Thu Nương làm cơm hào phóng như vậy còn mua một vò rượu. Nàng rót đầy một ly cho lão thái thái, sau đó còn kính lão thái thái mấy ly. Phạm Trường An thấy vậy, luôn cảm giác có gì đó là lạ, càng về sau, lại càng thấy không thích hợp.
Sau bữa cơm, Phạm lão phu nhân cố ý kêu Đỗ Thu Nương vào phòng mình nói chuyện riêng. “Con đã đi tìm Lâm Nguyên Tu?” Lão thái thái không vòng vo nhiều, hỏi thẳng luôn, “Vậy cũng tốt, đỡ để ta không biết phải nói thế nào với Trường An….”
“Tổ mẫu…… tổ mẫu về đó chữa bệnh đi!” Đỗ Thu Nương nhận thấy trên mặt lão thái thái có vẻ kinh ngạc thoáng qua, đánh liều nói tiếp “Hôm nay Lâm đại phu đã nói hết cho con nghe rồi.”
Bệnh của Phạm lão phu nhân không phải không có khả năng trị hết, nếu chịu trở lại Kiến Châu, ở đó có nhiều thần y có thể trị được. Nhưng lão thái thái luôn không yên lòng về Phạm Trường An, nên cứ lần lữa tới tận bây giờ.
Đỗ Thu Nương bỗng nhớ lại lời của Lâm Nguyên Tu, ‘Nếu lão thái thái chịu về Kiến Châu, tự nhiên sẽ có rất nhiều người tranh giành để chữa cho lão thái thái.’ Kiến Châu là một thành lớn cách thôn An Bình phải nửa tháng đi đường. Nhưng Lâm Nguyên Tu vẫn nói rất tự tin. Trong đó có bí mật gì, nàng không muốn nghĩ, chỉ hi vọng lão thái thái có thể hết bệnh, như vậy thì Trường An sẽ không phải khổ sở.
“Con và Trường An có thể tự chăm sóc lẫn nhau, chỉ mong tổ mẫu khỏe mạnh trở về, để cả nhà đoàn tụ!” Đỗ Thu Nương khuyên, “Nếu sau này Trường An biết tổ mẫu vì chàng mới phải cố cầm cự lay lắt ở thôn An Bình chờ chết, chàng nhất định sẽ ray rứt cả đời.”
“Để ta suy nghĩ lại đã.” Lão thái thái giơ tay lên, Đỗ Thu Nương hiểu ý, đứng dậy đi ra khỏi phòng, bỗng nghe một tiếng thở dài sau lưng.
Đỗ Thu Nương về phòng, không thấy bóng dáng Phạm Trường An đâu, đang định ra ngoài tìm thử thì hắn đã xuất hiện từ sau lưng nàng. Hắn ôm cổ nàng, cái cằm với chút râu hơi dài đặt ngay cổ nàng, cọ lên khiến nàng hơi ngứa, giãy lại giãy không ra.
“Phạm Trường An!” Đỗ Thu Nương nổi giận quát một tiếng. Phạm Trường An vẫn không buông tay, ôm nàng nói “Hôm qua nàng đá ta xuống giường, hôm nay nàng còn cắn ta, ta sẽ đi méc nhạc phụ!”
Phạm Trường An đã nhận ra, Đỗ Thu Nương không sợ trời không sợ đất, lại rất sợ Đỗ lão hán, đây chính điểm yếu của nàng.
Nhưng Phạm Trường An vẫn có lúc sai lầm. Lúc này Đỗ Thu Nương đang khổ sở vì chuyện Phạm phu nhân, huống chi, lý do Phạm Trường An cưới nàng nàng vẫn chưa rõ, trong lòng có khúc mắc không vui vẻ nổi, bèn lập tức xoay người, thừa lúc hắn đang ngẩn ra, thì khom lưng, kéo quần ngủ của hắn xuống.
Phạm Trường An bỗng nhiên cảm thấy nửa người dưới rất lạnh…. quần của hắn đang nằm chiễm chệ dưới đất. Hắn vôi ngồi xổm xuống kéo quần lên, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là vẻ không thể tưởng tượng nổi,