Lê Nghiên lo lắng trong cuộc phỏng vấn với công ty truyền thông SE, cơ thể và tinh thần căng thẳng tột độ, cô đành phải liên tục uống nước để giải tỏa áp lực tâm lý.
Công ty "Sắc" hoạt động hợp pháp có giấy phép này gần như lũng đoạn trong lĩnh vực sản xuất AV. Nó nổi tiếng với tiêu chuẩn cao, nhưng thu nhập cũng rất cao, mà ngưỡng vào công ty cũng khá cao.
Công bằng mà nói, định kiến của cô chẳng có tác dụng gì ở đây. Công việc này rất có tiền là thật, và với việc hợp pháp hóa hoạt động mại dâm cũng như bảo vệ quyền của người bán dâm, cả tìиɧ ɖu͙© và nội dung khiêu dâm đều là điều hết sức bình thường trong thời đại này.
Cuối cùng cũng đến lượt cô, sau phần giới thiệu khập khiễng về bản thân mình, cô chỉ hy vọng có thể thuận lợi tiến vào công ty.
"Xin chào, cô Lê Nghiên, tôi là Tề Minh Thư, xin mời cô ngồi." Người phỏng vấn nheo mắt và liếc nhìn cô vài lần. Lê Nghiên có khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt trong veo và điềm tĩnh, rất tuyệt vời. Cô gái này hấp dẫn nhất khi không trang điểm, thích hợp để bước đi trên con đường của cô gái thanh thuần dâm dục. Người đàn ông ở cạnh vốn đã duyệt qua vô số người đẹp nên không dừng lại chú ý đến cô quá nhiều, tùy ý mà lật xem thông tin của cô, lướt qua thông tin về chiều cao, số đo cơ thể, cân nặng, tỷ lệ mỡ cơ thể và tình trạng sức khỏe của cô đều được viết rõ ràng trên đó. Anh thản nhiên hỏi: “Tại sao cô lại muốn làm công việc này?”
“Tôi đang gặp vấn đề tài chính, muốn giảm bớt áp lực kinh tế.” Cô đành phải nói thẳng.
“Tôi thấy cô đã học ở Đại học XX, một ngôi trường danh tiếng, cô vay tiền để đi học phải không?” Anh biết rất rõ cô rất mong muốn có được công việc này.
“Đúng vậy.”
Anh đã cố gắng kéo gần khoảng cách của bọn họ trong lúc phỏng vấn, nhưng rõ ràng là không có hiệu quả. Đồ trang trí bằng gỗ trong phòng làm việc của anh mang lại cho người ta cảm giác thân mật, những bức tranh nghệ thuật và cây cảnh sống động, nội thất trang trí nhàn nhã, hoàn toàn khác với khí chất của anh, trong mắt cô, Tề Minh Thư thậm chí còn không hoạt bát bằng cây xanh. Cô chắc chắn rằng dù anh có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì cảm giác xa lạ đó vẫn sẽ tràn ngập mối quan hệ của họ.
"Người giới thiệu cô đến phỏng vấn là bạn bè hay người trung gian?"
"Không... Tôi nhìn thấy các chương trình khuyến mại và quảng cáo việc làm bán thời gian khi đi ngang qua phố Rouge (một địa danh hư cấu, nơi có khu đèn đỏ) và tôi muốn thử xem." Nếu cô nhờ vào quan hệ, thì phần sơ yếu lý lịch này sẽ không rơi vào tay Tề tổng.
“Trước đây cô đã từng biết gì về công việc này chưa?”
“Chỉ có một ít, cũng không nhiều.”